Thời gian hơn canh giờ qua đi, căn phòng của Lan Nhi nhanh chóng được Kiều Trâm phong tỏa không ai được phép bước vào.
Trong căn phòng bàn ghế lộn xộn, Thiên Kiệt ngoan ngoãn quỳ gối trên đất nghe Kiều Diễm giảng đạo làm người cho hắn.
Bên ngoài hắn chịu ủy khuất là vậy nhưng trong lòng cũng đâu có quan tâm cho lắm…Nếu Lan Nhi có con của hắn thì đối với hắn lại quá tốt rồi…Còn nói trước đó hắn đã bị bọn ác nhân thạch tượng đấm đá, bản thân cũng đã trở thành vua lì đòn nên căn bản vài cái roi chỉ đủ gãi ngứa.
Lan Nhi lúc này mới bớt sợ hãi, nàng cũng biết đây không phải là chuyện xấu gì…Nhưng cũng không nghĩ được bụng lại bầu một cách ảo diệu như vậy.
Nàng lại nhẹ nhàng xoa cái bụng bầu với khuôn mặt ôn nhu dịu dàng.
Thấy đồ nhi ngớt cơn mưa trong lòng Kiều Trâm cũng vội bước đến.
“Đồ nhi ngoan!...Nếu hắn dám bỏ chạy!...Sư phụ nhất định sẽ đánh cho hắn tan xác!.”
Kiều Trâm lại cúi đến ôn nhu nắm bàn tay của Lan Nhi.
Nhìn mông của Kiều Trâm sư phụ quay về mặt hắn, cái thân thể của nàng lại khiến cho Thiên Kiệt cũng phải nổi máu Tham Lam.
“Hừ!...Tốt xấu gì cũng là con của ta!...Sư phụ người quản cái gì chứ, chẳng lẽ cũng muốn ta tặng cho một bé.”
Hắn cay cú lại mắng trong lòng, nhìn ba thân thể đều xinh đẹp như tiên nữ đang ở trên giường tận hưởng kinh hỉ còn hắn thì phải quỳ dưới đất.
“Sư phụ!...Người cũng đừng có trách hắn…Dù sao!...”
Lan Nhi giờ lại thấy ấm áp hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-long-truyen-thua/1689211/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.