Nơi ải cảnh đau khổ chỉ có một Mình Thiên Kiệt hắn là nếm chịu càng khiến sự cô đơn cùng đau đớn giày vò tâm trí.
Trải qua một hồi đấm đá hắn cũng bị trầm cảm đến mức phải ngồi cạnh đài sen nhìn ngắm những cái lá, những bông hoa rồi nhẹ nhàng hít thở không khí lại cảm nhận được nơi đây an bình biết bao, nỗi đau dần được xoa dịu như một bản tình ca.
“Cảm Ngộ Thiên Địa!....Dung Hòa Vạn Vật….”
Hắn ngồi xếp bằng tĩnh tọa không ngừng đọc thần chú, à mà cái này cũng đâu phải thần chú, cong pháp là tu luyện cảm ngộ mà thành, thế nhưng hắn lại cứ ngồi đọc đi đọc lại. Thiên địa thì đã cảm nhận được, nhưng vạn vật thì lại chẳng thấy dung hòa.
Qua vài tiếng lẩm bẩm rồi cũng ngủ gật mà gáy khò khò, Long Vương qua một hồi nghỉ ngơi đành ngó qua cái xem hắn luyện tập đến đâu thì lại thấy ngay cái cảnh tượng tĩnh tọa mà chảy cả nước rãi ra thì lại là cái kiểu gì.
“NHÓC CON!!! Bản Vương đưa ngươi đến đây để ngủ sao…! Dậy cho ta!...”
Long Vương cũng điên tiết lên lại quát lớn phi cái điếu cày đến một cách rất cục xúc.
[bốp…]
Cái điếu lao nhanh như tên bắn đập thẳng vào cái đầu hồn thể của hắn khiến hắn phi thẳng xuống đài sen.
“Ư...Khốn kiếp a! Đang ngủ ngon mà!....”
Hắn mơ hồ mở mắt mà mắng trong thần thức, rồi lại nhắm mắt ngất đi.
“ơ…Sao lại thoát hồn nữa rồi…?”
Thiên Kiệt chợt bừng tỉnh, nhìn đến hồn thể thần thức.
“Vậy ta lại đang ở dạng bản thể gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-long-truyen-thua/1689207/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.