Chương trước
Chương sau
Sau một hồi tiếp nước Long Vương cũng đã tỉnh cơn phê gượng dậy nhìn ngó xung quanh.
Tất cả đám người già trẻ gái trai đều xúm lại nhìn Long Vương bằng con mắt hiếu kỳ lại bàn tán không ít.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Bộ các ngươi chưa thấy ai đổ điếu bao giờ à!... Cái tên đầu bạc ngươi đã thấy sự lợi hại của ta chưa!”
Long Vương mắng như tát nước vào mặt của đám người xung quanh xong liền cầm cái điếu nhỏ chỉ vào Thiểm Long nói.
“Lão Long ngài! Thật là kỳ diệu…Không ngờ bảo vật này lại có cách sử dụng như thế!... Ta đã sờ mò vuốt ve nó mấy trăm năm nay cũng không cách nào sử dụng…Cho ta thử chút!”
Thiểm Long nhanh chóng hớn hở chạy đến nhìn Long Vương đang ôm điếu nói.
Cái điếu này gã nhặt về đến nay cũng đã gần ngàn năm rồi cũng chưa biết cách sử dụng thế nào, đến nay mạng đã tận sắp ngỏm đến mông vẫn chưa thể đột phát Thiên đế. Có điều từ trong đó lão luôn có cảm giác khí lực tràn đầy nên muốn sử dụng thử một lần cho biết, có khi lại cảm giác được sự đột phá.
“Như đã thỏa thuận! Ta cho tên đầu bạc ngươi thử một lần lên thiên đàng, sau đó cái tên đầu bạc ngươi phải trả lại ta cái điếu.”
“À haha già đầu cả rồi ta nói một là một hai là ba cũng không thể làm trái được hê hê”
Thiểm Long Tông Chủ nghe xong liền phấn khích tay không ngừng xoa xoa cầu khẩn.
“Mẹ nó! Nãy hút phải thuốc thiu sặc tí chết!... Phải lừa cái tên đầu bạc này lấy chút linh dược chế thêm mới được.”
Long Vương ôm chặt điếu cày trong lòng quay đít đi nghĩ thầm một lúc rồi lại nói.
“Cho ngươi thử cũng được!...Có điều thuốc hút ngươi phải chuẩn bị !!!”
Thiểm Long nhanh chóng sai người đến Dược Long Sơn một ngọn núi chuyên về luyện dược được Lân lão cai quản lấy những thứ mà Long Vương phân phó.
Một hồi qua đi đám đệ tử nhanh chóng bay vèo vèo đến đặt xuống vài cái hòm lớn rồi mở ra. Bến trong mỗi hòm đều là thảo dược các loại.
“[Lá Bạc Hà-Hạ cấp] một trăm gốc!”
“[Mộng Linh Quả-Địa cấp] hai mươi quả!”
“[Thiên Linh Sâm-Tiên thảo] một gốc!”…
Sau đó tên đệ tử đọc thêm vài loại nữa đều là đồ quý sắt ra vàng khiến Thiểm Long như muốn thổ huyết chết tươi sau mỗi lần nghe. Long Vương thì ngược lại tỏ vẻ thích thú lại ôm điếu chạy đến ngó từng hòm vui sướng mắt cũng lóe sáng ra.
“Khụ khụ! Được rồi!... Tất cả lui ra ra nhanh để Bản Vương thể hiện! Úm ba la xì bùa…”
Long Vương khua tay khua chân làm rất nhanh vụt cái tất cả thảo dược đều biến mất rồi tạo thành một viên lá cuộn tỏa sắc vàng rực rỡ như thần đan thượng phẩm.
“Đây!... Thần dược!...”
Việt Lân là một luyện đan sư có tiếng cũng phải chào thua trước màn ảo thuật của Long Vương kinh hãi đến mức không thốt lên lời.
“Khặc đám ngốc này haha mỗi thứ ta còn chưa dùng đến một mép…”
Long Vương sau màn ảo thuật lại thầm nghĩ trong đầu cười ha hả.
“Thế nào! Cái tên đầu bạc ngươi được hút thử điếu của Bản Vương cũng phải nói là phúc ba đời… Chỉ cần một đám lửa tốt nữa là đảm bảo đi gặp wowy luôn khặc khặc!”
Long Vương nói xong lại cười khoái trí.
Hồ muội đang đứng xem vui vẻ đột nhiên nghe đến đoạn lửa lại có cảm giác không đúng lắm liền quay người phóng cánh định bước đi.
[Vù!]
“Chạy đâu con sâu!”
Mắt Long Vương liếc như tên bắn, ngắm thẳng vào thân thể Hồ muội đôi cánh hỏa diễm thất sắc rực rỡ hình thành phóng ra chưa kịp bay đi thì cái điếu phóng đến nhanh như chớp.

[Rít!....phụp…. rít!...]
Âm thanh Long Vương hút điếu kêu vang cả trời trước sự bỡ ngỡ của tất cả người xem.
“huhu! Ca ca…. Cứu muội!...”
Hồ muội sợ hãi kêu gào khóc lóc chân chưa rời đất được nửa thước đã bị lõi điếu hút cạn cả tiên hỏa khiến cô nàng không bay được nữa liền ngã dập mặt xuống đất, ai lấy nhìn đều đau sót trong lòng.
“Ta mồi cho ngươi rồi đấy! Cái tên đầu bạc ngươi cố hít cho thật mạnh vào.”
Long Vương liền ném cây điếu đã được thu lại vừa kích cỡ cho Thiểm Long.
Thiểm Long liền đưa hai tay đỡ lấy như nhận Thượng Thần bảo kiếm ánh mắt càng đầy kinh hỉ.
“Người đâu! Mang sẵn nước mát khăn mặt.... Ra đây cho ta!”
Thiểm Long lập tức ngồi xuống ngay bậc thềm đội thêm chiến nón lá cho uy tín, khí lực Thiên Vương thôi động toàn thân cho an toàn.
“Tốt!”

Tất cả mọi người xung quanh ai cũng như ngưng thở nhìn Tông Chủ đang bừng bừng khí lực xanh đẫm dần dần đưa mồm vào thứ như cái sáo lớn, có điều sáo thì thổi ra âm thanh còn thứ đồ vật này thì.
[rít……………..]
Tiếng kêu vang trời khiến thiên khung cũng phải chấn động.
[Cạch!....]
Cái điếu rớt xuống nền đá kêu lạch cạch… Long Vương nhìn thế lại chỉ nhếch mép cười nham hiểm.
“ẢO THẬT ĐẤYYYY….!”
[rầm rầm!]
Thiểm Long đứng phắt dậy thốt lên hơi dài khí lực ầm ầm bạo tăng khiến nền đá cũng phải nứt vỡ lan tràn ra xung quanh.
Mọi người ai lấy đều bất ngờ hoảng sợ lui hết ra phía xa.
[bùm!]
Một luồng sóng xanh đậm phóng thẳng lên trời cao cuốn mây xoáy vòng thành hình tròn như nước xoáy, tạo dị tượng che lấp cả thiên khung.
….
Lúc này trên những đám mây nhè nhẹ trôi Thiên Kiệt ôm Lan Nhi bay lượn khắp bầu trời khiến nàng cũng phải mở to mắt kinh ngạc.
Dù nàng có thể ngự kiếm phi hành hoặc dùng phương tiện du không thì cũng không thể nào bằng được đôi cánh của hắn, lại có thể tự do bay lượn trên bầu trời mà chỉ tiêu hao chút thể lực này.
“Thiên Kiệt! Ngươi nhìn xem! ở đó!
Cùng lúc Lan Nhi thấy cột sáng xanh đậm phóng thẳng lên trời ở nơi Chính điện không khỏi thất kinh mà hô lên.
Thiên Kiệt cũng nhanh chóng đưa Lan Nhi xuống một mặt phẳng ở quả núi gần đó rồi nhìn lên Chính điện cùng Lan Nhi.
“Hình như là khí tức của Lão tổ!”
“ừm! Có vẻ như Lão tổ Thiểm Long đang tấn cấp!...Thiên Đế!...”

Lan Nhi nhìn thấy thế lại thầm vui sướng trong lòng liền giải thích tiếp cho Thiên Kiệt hiểu.
[Đại Nam Đế Quốc] bao lâu nay cũng vì chưa có cường giả Thiên Đế nên luôn phải lép vế trước [Bắc Ma Đế Quốc] nhưng nếu giờ có Thiên Đế trụ cột thì có thể lại có mặt mũi để đứng lên đàm phán giữa các đế quốc trên Trung lưu Thế giới này.
Thông Thiên Địa Giới Trung Lưu trải khắp Đông-Tây-Nam-Bắc đều chia làm các Địa vực riêng biệt.
Bắc Ma Đế Quốc và Đại Nam Đế Quốc là hai Đế Quốc tiêu biểu nằm ở Đông Du Địa Vực.
Lại nói, mỗi Đế Quốc muốn lên được nhị lưu cấp bậc phải có ít nhất một cường giả Thiên Đế tọa trấn mới có thể gọi là Đế Quốc có thực lực, sau khi thăng Nhị lưu Đế Quốc lại còn có thể tham gia [Đế Vương Tranh Đoạt]…
–(Một trong những đãi ngộ mà chỉ có Trung Lưu Đế Quốc được hưởng, là trận chiến khốc liệt của mỗi Đế Quốc ngàn năm một lần tấn thăng [Đế Quốc Trung Lưu] lên Thượng Lưu sau đó sẽ được bổ nhiệm vị trí lên Thượng Lưu Thông Thiên Thế Giới.)
“Trời ạ! Cái Thế Giới này lại to lớn vậy sao!...”
Thiên Kiệt nghe xong đầu cũng như không kịp tiếp thu liền phải thốt lên.
Đối với hắn mà nói đi mãi cũng chưa hết một nửa cái Đại Nam Đế Quốc, Ma Vực thì cũng dưới cả ba tầng mây nhìn không thấy điểm cuối.
Cái thế giới này lại muốn to đến thế nào?.
Hắn nghĩ đến đó lại thấy mình nhỏ bé như thế nào, con đường cứu cha mẹ lại như dài ra cả vạn lý khiến hắn không thôi hụt hẫng lại càng thêm nổi nóng trong người, nhưng mỗi lần như vậy cây đại thụ lại tỏa sáng trong thần thức, vươn ra những sợi dây leo mềm mại xoa dịu hắn như muốn nói hắn không được nóng vội.
Đến bà ngoại Vĩnh Yên là Đại Tiên cấp bậc cũng phải vỡ cả Tiên thể mới có thể cứu được hắn về vậy nếu hắng nóng vội thì cũng giải quyết được cái gì chứ?.
“Ngươi làm sao vậy!”
Lan Nhi nhìn khuôn mặt Thiên Kiệt thoáng trầm lặng khiến nàng cũng có chút buồn bã lại đến đưa tay lên má hắn.
“Chỉ là có chút chuyện khiến ta không vui thôi…!”
Hắn quay ra nhìn vào khuôn mặt của Lan Nhi nắm lấy bàn tay mịn màng như ngọc của nàng, ánh mắt nàng lóng lánh như thể sắp tuôn lệ vậy.
“Có chuyện gì?...”
Tự nhiên ở với hắn cảm xúc của nàng lại thấy rất nhạy cảm như có thể nhìn thấu được tâm tư trong lòng hắn vậy.
“Lan Nhi! Cảm ơn nàng đã luôn quan tâm ta…!”
Hắn đưa bàn tay đến tai của nàng nhẹ nhàng tháo mạn che mặt đi, khuôn mặt đẹp đẻ của nàng khiến hắn lại không thể kìm được lòng liền tiến đến hôn lên đôi môi hồng mọng của nàng, nàng cũng ngoan ngoãn nhắm mắt hơi ngẩng đầu lên nhận một nụ hôn đắm đuối.
“ối!... kia chẳng phải là Lan Nhi sư tỷ, xếp thứ ba nội môn đệ tử bảng sao?”
Một tiếng thốt lên, ở ngay phía dưới đó là một cô bé mặc bộ quần áo ngoại môn đệ tử đang che mắt chỉ ngón tay lên không ngừng run rẩy, cùng đám người phía sau lại càng bàn tán xôn xao nhìn đôi uyên ương đang hôn nhau đắm đuối.
“Ai kia mà soái ca quá.”
“Vị sư huynh kia không lẽ…Chính là Tinh Anh Đệ Tử Trần Thiên Kiệt!”
“Khuôn mặt Lan Nhi tỷ thật đẹp mê người”
“Ừ nhìn thấy rồi!Tao chết luôn cũng mãn nguyện!”…
Lan Nhi đang bị Hắn dùng lưỡi công phá cũng phải giật bắn mình tỉnh ngộ lại cắn vào lưỡi hắn một cái. Lúc này nàng mới nhận ra nơi đang đứng là một vị trí ở Ngoại Môn.
“Ái!”
Thiên Kiệt cũng giật nảy cả mình mẩy lui lại nhìn qua khuôn mặt của nàng đang ngượng ngùng đỏ ửng lại kéo nàng ôm đến chiếm hữu.
“Thật xin lỗi mọi người a! haha…. Chúng ta có việc phải đi trước đây!”
Thiên Kiệt hắn lại gãi đầu cười khổ rồi phóng cánh cùng Lan Nhi bay vút đi mất về hướng Chính điện Tông môn….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.