Thời gian hơn chục ngày thấm thoát trôi đi.
Trước đó Thiên Kiệt qua được ải một và hai chỉ trong vòng nửa ngày nhưng bước đến ải ba thì lại là một loại [Mê cung địa võng] lối đi chằng chịt phải mất đến sáu ngày mới có thể tìm được lối ra.
“Qua lục giai rồi!”
[bộp!..]
Thiên Kiệt bước ra khỏi cửa liền ngã xuống, tiếp đến lài Diễm,Thanh,Mai và Hồ muội đều ngã đè lên người hắn, những cặp bưởi căng tròn liền úp đến ngực tấn công mông phòng thủ, ai lấy đều vã mồ hôi thở hổn hển.
“Khụ khụ! Các nàng… Sướng qu…á..! À không! Nặng chết ta rồi.”
Hắn nhẹ lung lay cánh tay thì đột nhiên Mai rên lên ư ử khiến hắn giật nảy suy nghĩ lung tung.
“Trời ạ! Ngã cũng đẹp nữa lại úp sò vào bàn tay ta, còn bên này lại là ngực của Thanh… Vừa tay quá!”
[Tưng!]
Thằng nhỏ của hắn dựng lên giã thẳng vào cô bé của Diễm đang nằm úp thìa lên người hắn.
“Đại Hiệp người!.... Ở đây không được đâu!”
Diễm ngóc dậy nhìn Thiên Kiệt ngại ngùng đỏ mặt khuyên nhủ rồi liền đứng dậy chỉnh lại quần áo xộc xệch rồi quay đi.
Mai và Thanh cũng ngại ngùng nhanh chóng đứng dậy.
“Ở đây không được? Vậy ở nơi khác là được sao! khặc khặc”
Hắn nghe xong liền khoái trí thầm nghĩ trong lòng rồi đứng dậy phủi quần áo tiếp tục cùng các nàng tiến bước xung kích ải bảy rồi đến ải thứ tám.
Đã hai mươi ngày trôi đi, những thử thách gian nan vất vả đã đưa hết mọi người ra ngoài giờ đây chỉ còn lại mình hắn và Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-long-truyen-thua/1689199/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.