Qua một hồi chạy băng qua cổng thành xuyên qua những hàng cây tre có gió đưa tạo ra tiếng sào soạt dưới ánh trăng dằm.
Thân thể nàng vẫn cứ yếu ớt đang được chàng thanh niên bế như công chúa gặp nạn mà càng muốn chạy nhanh hơn. Trôi qua thêm một hồi nữa đã xuyên qua rừng cây, đến một căn nhà nhỏ dưới gốc cây đại thụ to lớn.
Chàng thanh niên lúc này mới nhẹ nhàng đặt này xuống nằm cạnh dưới gốc cây đại thụ. Nơi đây đều là một loại cỏ mềm mại không ngừng tỏa ra sắc hương tự nhiên làm thanh tịnh lòng người, còn tạo ra linh khí mãnh liệt hơn ở bất cứ nơi đâu.
Nét mặt lúc này đã trở lên tốt hơn, có vẻ cơn đau âm ỉ trước đó đã dày vò nàng không ít. Thiên Kiệt nhìn cơ thể nàng yếu đuối không khỏi tức giận bản thân lại để chuyện như vậy xảy ra. Hắn nhẹ đưa bàn tay phải đặt lên má nàng, nhẹ lau đi chút máu cạnh khóe miệng.
Lúc này vẻ đẹp động lòng người của nàng lại khiến hắn cũng có chút suy nghĩ sai lệch mà phải lắc đầu đi trấn an lại, hắn liền đứng dậy đi vào trong căn nhà nhỏ.
Bên trong chỉ có một chiếc giường gỗ đã muốn chiếm hết một phần ba căn nhà. Hắn suy nghĩ một lúc rồi lấy ra một cái túi nhỏ lấy vài loại tảo dược khôi phục rồi mang đến cho Lan Nhi, có điều lúc này nàng lại vô cùng yếu ớt cũng chỉ là nằm yên bất tỉnh thuốc cũng không thể dùng được.
“Lan Nhi tỷ! Ta cũng thật là hết cách rồi…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-long-truyen-thua/1689190/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.