Lâm Cẩn Ngôn mang Giản Vi đi ra ngoài ăn khuya,ăn xong liền đưa cô về nhà, cũng không dạy cô khiêu vũ.
Giản Vi hơi có chút không vui, ngồi trên xe thở phì phì nói:"Đến lúc đó anh đừng có chê em khiến anh mất mặt."
Lâm Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn cô,thấy cô bộ dang vô cùng tức giận, nhịn không được bật cười, giơ tay sờ sờ má cô:" Đừng tức giận, sẽ thành khí cầu mất, ngày mai anh sẽ dạy em, ngày mai anh không đến công ty."
Giản Vi lúc này hơi ngẩn ra, nghiêng đầu:" Thật ư?"
"Thật!"
" Em ngày mai phải đi giày cao gót sao?" Giản Vi rất ít khi đi gày cao gót, thật ra mẹ mua cho cô không ít, nhưng thường ngày đi giày thể thao đã thành thói quen, đi chúng cũng không cảm thấy không thoải mái.
Lâm Cẩn Ngôn cũng không trả lời cô, suy nghĩ một lát,lại nói:" Em vẫn nên đi thì hơn."
Về sau sẽ còn phải đi giày cao gót rất nhiều.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Cẩn Ngôn liền tới đón Giản Vi, chuẩn bị đem tâm niệm phải học khiêu vũ cho bằng được của cô khẩn cấp giải quyết.
Giản Vi xách theo đôi giày cao gót ra ngoài cửa, theo Lâm Cẩn Ngôn lên xe. Vốn dĩ cho rằng sẽ phải đi về, kết quả Lâm Cẩn Ngôn lại lái xe đi hướng khác.
Giản Vi nhìn bên ngoài, hỏi:" Chúng ta đi đâu vậy?"
"Về nhà."
" Về nhà đâu phải hướng này."
Xe càng đi, Giản Vi càng cảm thấy đoạn đường này quen thuộc, mãi cho đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-trong-tim-anh/2326766/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.