Mặc dù chỉ là đóng giả người yêu của Đại Dương nhưng tôi rất hồi hộp. Lúc anh ta đẩy cửa xuống xe tôi kéo giật anh ta lại:
“Từ từ đã, tôi run quái"
Đại Dương đóng cửa lại rồi quay sang nhìn tôi:
"Em thấy không, em lại xưng hô sai rồi. Lát nữa em mà còn quên như vậy là không được đâu đấy."
"Cũng tại em lo lắng quá." "Bố mẹ của anh có biết anh làm nghề gì không?” "Biết."
"Anh đừng nói em là khách hàng của anh nên chúng ta quen nhau đấy nhé."
"Anh biết rồi."
"Nếu bố mẹ anh có hỏi anh em làm nghề gì thì anh nói em làm nhân viên bán hàng của hãng xe X là được."
"Anh biết rồi."
"Nói chung những gì anh biết về em anh đều có thể nói với bố mẹ anh, chỉ riêng chuyện chúng ta gặp nhau như thế nào anh đừng cho họ biết là được."
"Anh biết rồi."
"Sao anh chỉ nói mỗi câu anh biết rồi thế?"
Đại Dương xoa đầu của tôi cười nói:
"Gia đình anh ít người, ai cũng hiền lành và vui tính, em không cần căng thẳng như vậy đâu. Chúng ta vào nhà thôi."
"Nhà anh giàu như thế sao anh lại làm nghề trai bao vậy?"
Câu hỏi đột ngột của tôi khiến Đại Dương khựng lại động tác mở cửa xe, anh quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi:
“Theo em thì vì sao?"
"Theo em chắc chẳn anh làm trai bao không phải vì tiền rồi.
"Đúng vậy" "Không phải làm vì tiền thì anh làm vì cái gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-trong-men-say-ha-giang/2994392/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.