Suốt một tuần sau đó tôi và Đại Dương không liên lạc với nhau. Tôi nghĩ như vậy sẽ qua mắt được Ngọc Thái, anh ta sẽ tin răng chúng tôi đã chia tay như mong muốn của anh ta.
Nhưng có một vấn đề trầm trọng khác xảy ra với tôi đó là tôi nhớ Đại Dương đến điên đảo. Lúc đi làm có khách thì không sao, khi vắng khách, khi đêm về hay chủ nhật được nghỉ cả ngày tôi nhớ anh ta tới mức cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ như người mất hồn.
Bình thường đi siêu thị mua đồ ăn cùng Quỳnh Chỉ và Phương Thanh tôi là người chọn nguyên liệu nấu ăn nhưng hôm nay tôi cứ như ở trên mây để mặc Quỳnh Chi và Phương Thanh lựa chọn.
Biểu hiện của tôi không thể lọt khỏi tầm mắt của Phương Thanh và Quỳnh Chi. Lúc về tới nhà hai đứa chúng nó bắt tôi ngồi xuống ghế sô pha nói chuyện.
Phương Thanh hỏi tôi trước:
"Mày nói đi."
"Nói gì?"
Quỳnh Chỉ tiếp lời:
"Cả ngày nay mày bị làm sao mà cứ ngẩn ngơ như bị khùng vậy?"
"Thăng Thái khủng bố mày hay mày gặp phải chuyện gì?" Tôi đứng dậy đi về phòng lảng tránh câu hỏi của hai đứa:
"Tao không bị sao cả, hôm nay tao hơi mệt hai đứa tụi mày nấu ăn nhé."
Phương Thanh và Quỳnh Chỉ kéo giật tôi lại bắt tôi ngồi xuống vị trí cũ.
Phương Thanh nắm lấy tay tôi không cho tôi chạy: "Mày không nói thì cứ ngồi im đấy đừng hòng đi đâu."
Quỳnh Chỉ làm mặt giận:
"Mày không xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-trong-men-say-ha-giang/2994378/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.