Thẩm Mạc Thành nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh như băng, áp lực vô hình khiến sống lưng hai người đều thấm đẫm mồ hôi, hơi né tránh ánh mắt, không dám đối diện hắn.
Bầu không khí trong phòng căng thẳng đầy áp lực, tĩnh lặng tới độ có thể nghe rõ tiếng một cây kim rơi xuống đất. Những người trong phòng cơ hồ cố gắng thu tiếng hô hấp của bản thân tới mức thấp nhất, không dám quấy nhiễu Thẩm Mạc Thành.
Một lát sau, một trong hai người lên tiếng gọi một tiếng “Boss”, rồi lại không biết nên nói gì, chỉ có thể tiếp tục cứng ngắc đứng đó.
“Thẩm Tông, Thẩm Khương.” Thẩm Mạc Thành nhìn bọn họ, chậm rãi gọi ra hai cái tên, đã mười năm không gặp, hai người bọn họ theo phản xạ lên tiếng trả lời, loại phản ứng này xuất phát từ bản năng, là mệnh lệnh đã tuân theo từ nhỏ tới lớn.
Thẩm Mạc Thành ngồi xuống ghế sô pha, hất cằm ra hiệu cho 2 người ngồi xuống vị trí bên cạnh: “Ngồi đi.”
Tuy rằng Thẩm Mạc Thành kêu bọn họ ngồi, nhưng Thẩm Tông và Thẩm Khương vẫn không chịu nhúc nhích mà đứng nguyên tại chỗ, liếc mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên nhất tề quỳ xuống trước mặt Thẩm Mạc Thành.
Mấy người còn lại trong phòng hoàn toàn không có phản ứng gì đối với hành động của cả hai, dường như đã sớm quen mắt. Thẩm Mạc Thành tiếp nhận tách trà người bên ngoài đưa tới, khẽ nhấp một ngụm, thản nhiên nhìn hai người trước mặt: “Sao phải quỳ?”
“Bọn tôi sai rồi!” Thẩm Khương cúi đầu nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-quay-ve/1897300/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.