Lần gặp lại ở Thụy Sĩ luôn khắc sâu trong kí ức cả hai. Thẩm Mạc Thành vô cùng hối hận vì lúc trước đã nghi ngờ La Thiếu Hằng mà bóp cổ em ấy, trời biết hiện tại hắn không thể nào quên được những câu nói nặng lời hắn đang buông ra khi đó.
Hắn đau lòng xoa xoa khóe mắt phiếm hồng của La Thiếu Hằng: “Em có trách anh không?”
Hắn chấp nhận La Thiếu Hằng trách hắn, thậm chí hận hắn cũng không sao, điều đó là hoàn toàn bình thường.
“Thật sự em cũng rất muốn trách anh.” La Thiếu Hằng cầm tay hắn nói: “Nhưng vừa nghĩ tới việc anh hôn mê trên giường sống chết không rõ nhiều năm liền, em lại không thể nào trách anh được, thậm chí em đã nghĩ, nếu lúc trước em kiên trì đi cùng với anh, lúc xảy ra chuyện nói không chừng còn có thể che chắn giúp anh…”
“Nói bậy cái gì đó!” Thẩm Mạc Thành nghiêm mặt đánh gãy lời La Thiếu Hằng: “Không cho phép em nghĩ thế!”
Tai nạn xe cộ mười năm trước rốt cuộc nghiêm trọng thế nào hắn không nhớ được nhưng có thể khiến hắn hôn mê nhiều năm trong bệnh viện khẳng định không nhẹ, một mình hắn gặp nạn không nói, giờ nghĩ tới La Thiếu Hằng cũng gặp nguy hiểm như vậy, hắn không thể nào chấp nhận được, hiện tại điều hắn cảm thấy may mắn duy nhất chính là khi đó đã không cho em ấy đi cùng.
“Được rồi, chúng ta không nhắc tới nữa.” La Thiếu Hằng biết hắn lo lắng cái gì, nhéo nhéo lòng bàn tay hắn: “Anh còn chưa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-quay-ve/1897294/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.