Thẩm Mạc Thành nhắm mắt lắc đầu, chờ cơn đau đớn trong đầu chậm rãi tan đi, tiếp tục cúi nhìn.
Hắn xem rất chậm, tựa như muốn tìm kiếm chút kí ức thuộc về mình qua những bức ảnh, cho dù là ảnh chụp hai người hay ảnh cá nhân, hay chỉ là một bức ảnh chụp phòng ở đơn giản, hắn cũng chăm chú nhìn rất lâu.
Trong lúc Thẩm Mạc Thành từ tốn xem ảnh, La Thiếu Hằng an vị ở bên cạnh, vừa nhìn ảnh vừa kể lại cho hắn nghe cảnh tượng trong bức ảnh là ở đâu, được chụp lúc nào.
Thẩm Mạc Thành lẳng lặng nghe, xem hết cuốn album từ đầu tới cuối, và dừng lại ở bức ảnh chụp ở trang cuối cùng của cuốn album.
Đó là một bức ảnh chụp trong ngày sinh nhật, La Thiếu Hằng đội một cái nón giấy, cúi đầu mỉm cười.
Trước mặt La Thiếu Hằng là một chiếc bánh ngọt đang được đốt nến, ánh nến chiếu sáng lên mặt, khiến ngũ quan cậu mang theo một chút ánh sáng nhợt nhạt nhu hòa, khóe môi cậu lộ ra nụ cười ôn nhu dị thường tựa như đã cầu một ước nguyện tốt lành nào đó.
“Đó là ngày sinh nhật thứ 19 của em.” La Thiếu Hằng ở bên cạnh lên tiếng nói, ngữ khí có chút hoài niệm: “Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái đã qua 11 năm, anh có nhớ lúc ấy em đã ước điều gì không?”
Ước điều gì sao?
Thẩm Mạc Thành nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi lắc đầu nói: “Không nhớ.”
La Thiếu Hằng nghe vậy mỉm cười: “Phải ha, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-quay-ve/1897279/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.