Bởi vì thích vẽ, lên đại học cũng chọn chuyên ngành mỹ thuật tạo hình, trước kia ngoại trừ thời gian lên lớp, thời gian còn lại La Thiếu Hằng đều tiêu tốn ở trong phòng vẽ. Cậu vẽ rất nhiều, thuốc màu dùng rất nhanh hết, cho nên mỗi lần đi mua, cậu đều mua dư ra một ít.
Sau khi ở chung với Thẩm Mạc Thành, mỗi lần đi mua thuốc màu, Thẩm Mạc Thành cũng đều xách đồ cho cậu như vậy, trước kia cậu cũng từng hỏi Thẩm Mạc Thành xách như vậy có nặng không, Thẩm Mạc Thành lúc ấy đã trả lời không khác gì hiện tại.
Tình huống này giống như tuy rằng trong trí nhớ người đó đã quên mình nhưng hành động và lời nói của người đó cho mình biết thói quen của người đó vẫn còn nguyên.
Nghĩ tới đây, La Thiếu Hằng tâm tình rộng mở trong sáng.
Thẩm Mạc Thành đi đằng trước thấy anh tụt lùi lại, liền dừng lại lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao.” La Thiếu Hằng hồi phục tinh thần, sau đó cùng hắn đi tới chỗ đậu xe, vừa đi vừa nói: “Sao anh biết đống đồ này nhẹ hơn em?”
“…” Thẩm Mạc Thành nghẹn lời, vừa rồi hắn hoàn toàn là thuận miệng nói ra.
“Lần sau anh có thể thử xem.” La Thiếu Hằng ám chỉ nói.
Lần này tới phiên Thẩm Mạc Thành dừng bước, thử xem? Thử thế nào? Giống như xách mấy thứ này sao? Hay là… Thẩm Mạc Thành phát hiện nội tâm mình bởi vì câu nói này sinh ra dao động, hắn nhìn La Thiếu Hằng đi ở phía trước, chiếc áo bành tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-quay-ve/1897274/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.