Sau khi ăn xong, quản lý nhà hàng lại tới một chuyến, đợi sau khi ông ta nói chuyện với bọn Thẩm Mạc Thành xong, La Thiếu Hằng mới gọi riêng ông ta lại.
“La tiên sinh có gì phân phó?” ông quản lý hỏi.
“Bánh rượu sữa dừa đông vừa rồi còn thiếu một chút rượu, đường fructose và một chút mật ong.” La Thiếu Hằng nhắc nhở. (đường fructose hay còn gọi là đường hoa quả, đường trái cây có nhiều trong thực vật thường dùng cho những người ăn kiêng)
“Chuyện này…” ông quản lý theo bản năng nhìn về phía Thẩm Mạc Thành.
“Dựa theo lời cậu ta nói làm thử xem.” Thẩm Mạc Thành lên tiếng.
“Vâng, cám ơn La tiên sinh nhắc nhở.” Ông quản lý đáp.
“Không có gì, chỉ là tôi đã từng ăn món này.” La Thiếu Hằng cười nói.
Món bánh này là do Thẩm Mạc Thành nói ra, Thẩm Vân nghe anh nói như vậy, có chút bất ngờ: “La tiên sinh từng ăn món này?”
“Nhà hàng các cậu là nơi bán đầu tiên, tôi chỉ ngẫu nhiên ăn được, đối phương cũng không đem bán.” La Thiếu Hằng nửa thật nửa giả giải thích.
“Thì ra là thế.” Thẩm Vân gật đầu.
Bữa cơm này bọn họ ăn mất gần 2 tiếng, sau khi rời khỏi nhà hàng liền trở về khách sạn luôn.
Khi tới đại sảnh khách sạn, Thẩm Vân nhân cơ hội kéo Thẩm Du đi chậm lại hai bước, dùng cắm hất về phía Thẩm Mạc Thành và La Thiếu Hằng đi đằng trước, dùng ánh mắt ý hỏi về tình hình vừa rồi trên xe, vì sao lại đột nhiên đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-quay-ve/1897264/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.