Không khí trên xe phi thường kì dị...Alice chớp mắt nhìn Jen ngoan ngoãn cúi đầu im lặng, Edward ngắm cảnh. Cả hai hoàn toàn ăn ý không nhìn nhau, cũng không nói lời nào.
Khoé miệng Alice giật nhẹ tập trung lái xe. Hai người này bị sao ấy nhỉ ?
Đường tới trường không xa cũng không gần. Dù vậy cũng không thể giữ nguyên cái trường hợp ngươi câm ta lặng ở đây. Rất buồn chán đó, sẵn tiện tò mò nên cô mở lời:
"Jen, tay bồ bị gì vậy ?" Những vết thương đêm qua tới hôm nay đã khôi phục một nửa rồi, thế còn vết thương trên tay? Lúc tối, cô băng bó cho Jen sao không thấy ?
"Không có gì. Va chạm nhẹ thôi !" Jen nhẹ giọng trả lời.
Alice nghẹn lời. Nhẹ ? Nếu nhẹ là nó tự lành luôn rồi, đâu cần băng bó thành một cục như vậy ?
"Bồ bị thương vậy sao không gọi mình. Băng thật xấu xí !" Alice liếc mắt nhìn cánh tay phải bị băng bó một cục thiếu thẩm mĩ liền nghĩ do ngược tay, không khỏi hờn giận trêu chọc.
Edward ho khan ẩn ẩn vẻ chột dạ. Jen nhìn ra ngoài nhưng khoé môi dần khuếnh tán trên phương diện rộng cho biết tâm tình cô đang rất tốt.
"A.." Alice kêu một tỏ vẻ hiểu rõ. Tủm tỉm cười nhạo.
Chiếc xe lăn bánh vào trong sân, bất giác trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Đặc biệt yên ắng khi cô bước từ trên xe nhà Cullen xuống. Chưa kịp đứng vững là đã hứng những ánh nhìn nóng rực từ bốn phía. Đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-me-cung/2267828/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.