Càng nghĩ lại càng thêm sợ hãi, Tư Duệ mím môi, suy nghĩ cực đoan càng lúc càng rõ ràng, cô rất muốn giải phóng hai tay đang bị trói chặt. Nhưng lực siết quá mạnh, càng cử động dường như lại càng làm tình trạng thêm tồi tệ hơn.
Có kẻ nào đó bất thình lình hô hào lên vài tiếng, vẻ mặt hạ tiện của Thâm Chân Thạch vốn đang chờ xem kịch vui càng dâng thêm vài phần dã tâm, gã hướng mắt về phía cổng chính, khi dáng vẻ cao ngạo của Lôi Dực xuất hiện, hận ý trong mắt gã đã lan ra đến tận khóe môi.
- Ông chủ Lôi! Vẫn là tác phong làm việc vô cùng nhanh nhẹn.
Gã cố ý gõ gõ vào chiếc đồng hồ đeo trên tay, há miệng cười chào hỏi.
- Mày thì hệt như cũ, đầu óc trì trệ mãi vẫn không chịu thông minh lên.
Lôi Dực tháo cúc xắn ống tay áo sơ mi, cánh tay rắn chắc lộ ra không khí, gân xanh tựa như những sợi dây leo ngoằn ngoèo bám chặt dưới lớp da thịt màu đồng, thoạt nhìn qua tựa như một bức tượng cẩm thạch được kỳ công điêu khắc.
Nét cười tự tin trên mặt Thẩm Chân Thạch theo câu nói của hắn mà tắt ngấm, gã nhìn chằm chằm kẻ trước mặt, sự cao quý và khí chất lạnh lẽo phát ra trên người Lôi Dực đang đứng sừng sững ở đó khiến cho gã có chút không rét mà run.
- Mang người ra đây!
Xoay đầu nhếch môi, Thẩm Chân Thạch nhướn đôi mày đắc thắng, gã không tin khi Lôi Dực nhìn thấy yếu điểm của mình bị gã nắm trong tay, hắn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-giua-danh-vong/1281917/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.