Thanh âm từ những cơn gió lạnh ở ngoài không ngừng gào rú nghe qua vô cùng đáng sợ, Tư Duệ co gối theo quán tính muốn bảo vệ cơ thể mình, cũng muốn khiến cho thân nhiệt đang giảm không ngừng của cô chậm thêm một chút. Đôi mắt bị bịt kín không chừa ra chút nào khe hở, thiếu đi ánh sáng càng khiến cho người khác sợ hãi hoang mang, hai cánh tay bị dây trói chặt vẫn như cũ gắt gao nắm lại. Cô hít hơi thật sâu, điều hòa lại hô hấp, cũng cố gắng trấn tỉnh bản thân. Bên tai ngoài tiếng gió rít dường như còn có rất nhiều âm thanh khác, giọng nói của nhiều người đan xen lẫn lộn, họ như đang xì xầm cùng nhau điều gì đó, chỉ tiếc là do ở quá xa nên Tư Duệ không có cách nào nghe ra được họ đang nói những gì. Cô cố gắng tập trung toàn bộ vào thính giác của mình, mới loáng thoáng nghe thấy dường như là có người ở gần cô đang nhận điện thoại. Kẻ đó nghe qua phỏng chừng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng giọng điệu lại ranh ma vô cùng, âm thanh cũng the thé nom rất ti tiện. - Vâng! Đã bắt được người rồi. - ... - Số điện thoại nằm trong di động của cô ta! - ... - Khẳng định sẽ không có bất kì sai sót nào! Ngài cứ yên tâm. - ... - Tôi sẽ gọi cho hắn ngay đây! Mọi chuyện đều sẽ theo ý của ngài. Sau đó đối phương lại nghe một cuộc điện thoại khác, giọng nói cung kính lại hóa thành cao hứng và phấn khởi, gã lảm nhảm vài câu rồi gọi một tiếng "ông chủ Lôi". Chỉ ba từ này thôi đã khiến người con gái từ đầu đến cuối rõ ràng mạnh mẽ quật cường, cả cơ thể đều phút chốc trở nên cứng nhắc rồi như rơi vào hố băng mà từ từ run rẩy. Đỗ Tư Duệ ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo, lưng áp vào vách tường, miệng bị nhét khăn đến không có cách nào lên tiếng được. Trong đầu chỉ ong ong những lời mà kẻ kia đã nói, muốn gọi hắn đơn độc đến đây đưa cô trở ra. Rốt cuộc đã rõ ràng được lý do cô bị bắt cóc đến đây, mặc dù đó là nguyên do trong ngàn vạn nguyên do cô không mong muốn xảy đến nhất. Cô biết, người đó nhất định sẽ đến, trái tim cô mặc kệ là trong thời khắc sợ hãi nhất hay mạnh mẽ nhất vẫn không thôi lưu giữ, gào thét cái tên kia. Nhưng thần trí của cô lại không hi vọng hắn theo lời bọn họ mà tự mình đi đến. Cô cũng biết một kẻ đứng ở trên cao lâu như Lôi Dực sẽ không thể dễ dàng bị người khác làm tổn hại, nhưng nếu như chẳng may, chỉ là chẳng may thôi hắn vì cô mà bị người khác làm thương tổn, cô không biết mình sẽ phải đối diện như thế nào, cũng không rõ bản thân làm cách nào chịu đựng nổi. Âm thanh giày cao gót lanh lảnh cắt ngang dòng suy nghĩ đang chạy trong đầu Tư Duệ. Cõi lòng cô vốn rối như tơ vò, chỉ cảm nhận thấy tiếng giày dừng ở trước mặt mình, ngay sau đó sườn mặt liền nhận ngay một cú tát như trời giáng. - Con khốn! Giọng người đàn bà cay nghiệt khiến cho đầu óc cô quay cuồng, cái tát mạnh đến nổi làm cho đầu Tư Duệ ngoặc sang một bên, trên gương mặt đẹp đẽ trắng trẻo liền xuất hiện dấu vết đỏ hồng ẩn ẩn tia máu. Ngay sau đó thứ đồ đen bịt mắt cô đã bị dựt xuống, Tư Duệ nheo mắt cố gắng nhìn rõ người trước mặt, chỉ là còn chưa định hình được ngũ quan của đối phương, bên má còn lại đã nhận thêm một cái tát không chút nương tình. Lần này khóe môi đã xuất hiện một vết rách nho nhỏ, chỉ là Tư Duệ vẫn cắn răng như cũ, hàm đau nhức đến thấu xương thế nhưng chưa từng rơi lấy dù chỉ một giọt nước mắt. - Từ trước cho đến bây giờ tao ghét nhất là cái vẻ mặt ngạo mạn không sợ trời không sợ đất này của mày! Người đàn bà kia túm tóc của cô kéo lên, cả người Tư Duệ đến di chuyển cũng khó nhọc, khăn chặn miệng được giải phóng, cô mới cảm nhận được mùi máu tanh nồng tràn ngập trong khoang mũi. - Để tao xem hôm nay mày có còn giữ được vẻ mặt đó nữa hay không? - Vũ Hân! Cô điên rồi sao? Tư Duệ ngước mắt nhìn người đàn bà kia, ả ta ở trước mặt cô chỉ là bộ dáng ác nghiệt điên loạn, hai mắt long sòng nhìn cô như hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống vào bụng mình. - Phải! Tao phát điên rồi, chính là nhờ phúc của mày ban cho đấy. Mái tóc đen nhánh của cô bị giữ chặt, da đầu tê rần, muốn mở miệng nói tiếp âm thanh lại như nghẹt ở cổ họng. Kết thúc sự kiện Vương Diện, Vũ Hân bị dính phải scandal ảnh nóng, sự nghiệp liền xuống dốc không phanh. Suốt mấy tháng qua dường như đã mất tăm mất tích khỏi giới giải trí, hại cho bộ phim có cả Tư Duệ góp mặt cùng cô ta bị cấm sóng, thiệt hại của cô cũng không ít ỏi gì. Nhưng chuyện này thì cô có lỗi gì cơ chứ? Giờ đây ả lại xuất hiện ở nơi này, mang theo dáng vẻ hận cô thấu xương thấu cốt, tựa như chính Đỗ Tư Duệ cô là người hại cô ta thân bại danh liệt như ngày hôm nay. - Tôi... Tôi không có làm gì cả! Tư Duệ khó nhọc trả lời, với hai tay lên giảm bớt lực kéo ở trên đầu, cô cau mày nhìn chằm chằm Vũ Hân mà phân trần. - Không làm gì cả? Mày còn dám nói với tao là không làm gì? Ả thẳng tay vứt cô xuống nền đất, dùng mũi giày cao gót dẫm lên tay Tư Duệ. - Tao bây giờ cái chó gì cũng không còn, ngay cả mặt mũi ngẩng đầu nhìn người khác cũng không có. Nếu không phải bởi vì mày thì tại sao tao lại bị đối xử như vậy? Tại sao hắn lại có thể làm thế với tao hả? Quần áo Tư Duệ dính đầy bùn đất, gương mặt sưng đỏ đến thảm thương, cô chật vật nén đau lồm cồm bò dậy, thầm than có lẽ người cứu cô còn chưa đến kịp, cô đã bị người đàn bà điên này hại chết rồi. - Vũ Hân! Cô bình tĩnh đã! Có việc gì thì cô phải nói rõ ra, cô muốn trả thù thì cũng phải cho tôi biết rõ lí do chứ. Tư Duệ biết rõ hiện tại bản thân đáng ở thế hạ phong, cô không ngu ngốc đến nổi dùng bộ dáng cao ngạo thường ngày nói chuyện với người khác, chỉ có thể cật lực di dời sự chú ý của người đàn bà điên này, cố gắng kéo dài hơn thời gian hơn một chút
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]