- Vốn tưởng là nhàm chán, không nghĩ lại có kịch hay để xem.
- Có ý gì?
Nhìn nụ cười khinh miệt lại đắc ý trên môi Cung Nghiêm Thành, Triệu Khắc Thần nhất thời không còn lời nào để nói, kẻ này luôn là chỉ sợ thiên hạ không loạn thì sẽ thiếu mất niềm vui.
Bất giác quay đầu lại nhìn người khắc trước còn đứng bên cạnh không biết từ lúc nào đã mất tăm mất tích, không nói không rằng mà rời chỗ của mình.
Lôi Dực sải bước đến gần hơn cô gái đang trong bộ váy dạ tiệc màu đỏ kiêu kỳ, sắc mặt thản nhiên lại vui vẻ này của cô khi đối diện với người khác thực sự khiến cho hắn không mấy dễ chịu.
- Đỗ tiểu thư, cắt ngang cô chính là không phải đạo. Nhưng vẫn phải nhắc nhở đừng vì quá vui vẻ mà quá ly.
Giọng điệu vừa hờ hững lại vừa sắc bén như cứa vào dũng khí của người khác, hắn từ tốn mở lời, không quên giữ vững bộ dáng cao ngạo vốn có của khí chất.
- Ông chủ Lôi, hân hạnh được gặp ngài.
Tự Trung nhìn sắc mặt lạnh tanh lại không chút hòa khí kia từ tận sâu trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, anh cẩn thận suy xét rồi tự nhiên nở một nụ cười lễ độ. Đưa tay hướng về phía gã đàn ông cuồng bá lại nguy hiểm kia.
Lôi Dực ngoài mặt vốn không hề có chút biểu cảm nào, nhưng ánh mắt sắc giống như đao lại không hề che giấu sự khinh miệt, gương mặt này hắn có chút ít quen thuộc.
- Ông chủ Lôi, cảm ơn ngài đã để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-giua-danh-vong/1281885/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.