Hồi ức từ rất lâu đã khắc sâu kia lần lượt như một đoạn phim chạy trong đầu hắn. Đến rất bất ngờ, không hề báo trước, cứ như vậy để lại trong lòng hắn những ký gửi ngọt ngào không thể nào quên.
Lôi Dực nhìn cô gái đang ở bên cạnh mình, thời gian thấm thoát cũng như vậy trôi qua. Đem hắn từ một gã thanh niên xốc nổi biến thành kẻ không ai dám mạo phạm như bây giờ, cũng mang cô gái nhỏ nhắn cho hắn kẹo ngày hôm ấy hóa thành một mỹ nhân làm động lòng người khác.
Quá khứ kia cũng giống như cô vậy, đều là những viên kẹo khiến cho người khác dễ chịu, sinh ra cảm giác yên bình. Mà mỗi một khi nhớ đến, hắn đều vô thức cảm thấy tất cả mọi chuyện mình làm vì cô thời gian qua đều nhất mực xứng đáng.
Tiểu thiên sứ, có phải em đã quên tôi rồi hay không.
Một kẻ lạc lõng, bơ vơ ở bên lề đường, chới với trong vực sâu không thể tìm ra lối thoát.
Một kẻ em tùy tiện bắt chuyện, dựa vào sự lương thiện vốn có mà đưa cho hắn một thanh kẹo đủ màu. Có phải cho đến bây giờ em đều không hề biết được, em vĩnh viễn là người quan trọng đến mức nào ở trong lòng tôi. Mà bởi vì sự xuất hiện của em ngày hôm ấy, mới khiến cho tôi cảm nhận được thứ thật sự có tồn tại gọi là tình người.
Em là ánh sáng của tôi, là ánh sáng duy nhất trong những quãng thời gian đầy bão tố.
- Ngoan ngoãn một chút, để cho tôi ôm em.
Những chuyện đã qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-giua-danh-vong/1281860/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.