Đối với một số người ở trên đời này, tình yêu thề nguyền hay ước hẹn trường tồn bên nhau là một thứ định nghĩa nào đó rất rẻ mạt, rất đáng khinh bỉ.
Với những kẻ như họ, thì có cái gì ở trên đời này có thể đáng giá bằng đồng tiền? Trao đổi bằng càng nhiều tiền, càng đong đếm bằng nhiều vật chất thì tình cảm đó trong mắt họ càng không có giá trị, càng thối nát.
Không thể mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất rất nhiều tiền.
Không có cái giá nào không trả nổi, không có thứ gì là không thể mua được. Loại người ngày dài tháng rộng đứng ở cái cương vị đó, với cái cách giao dịch đó sẽ càng dễ nhìn thấu được giá trị của sự giàu sang và danh vọng, của đồng tiền phù phiếm mỹ lệ và quyền lực kia.
Sẽ càng dễ lãnh cảm hơn với cái gọi là tiền không thể mua được tất cả, sẽ càng lãnh đạm hơn với loại tình cảm được nói là không thể so sánh bằng tiền.
___
- Chú! Chú có muốn ăn kẹo không?
Tiếng nói rất nhỏ thỏ thẻ trong màn đêm cô tịch, gã đàn ông đang cúi đầu chìm trong thế giới của riêng mình lại vì âm thanh phá tan sự yên tĩnh kia mà chầm chậm ngẩng lên. Tầm mắt không chủ định rơi vào cánh tay đang mang theo một vật có đủ màu sắc chìa ra trước mắt.
- Ăn kẹo ngọt rồi sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Một đứa bé gái ốm yếu chỉ tầm 10 tuổi quấn mình trong một chiếc áo len cũ kĩ dài đến đầu gối, vươn tay đưa thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-giua-danh-vong/1281858/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.