Lớp vỏ bọc mỏng manh cố gắng che đậy sự thật tàn nhẫn dường như theo lời nói của em trai cô mà lần lượt từng mảng từng mảng bị bóc ra.
Hai mắt tuyệt vọng thống khổ không có tiêu điểm, cô cắn chặt môi mình khó khăn cất tiếng
- Tìm ông ấy, so với việc một lần nữa bán mình thì có gì khác nhau?
Cô cười chua chát, không phải chưa từng nhớ đến gương mặt cuồng ngạo của hắn.
Trước đây mỗi một khi gặp phải bất kỳ vấn đề nào nan giải, bản thân không thể chống chọi, người đầu tiên cô nghĩ đến luôn là Lôi Dực. Tất cả mọi thứ cô bất lực không có khả năng tự mình giải quyết, người kia luôn có cách thu xếp vô cùng chu toàn và ổn thỏa một cách dễ dàng như trở bàn tay.
Vào thời khắc nhìn thấy Tư Thiện ngồi gục dưới đất tuyệt vọng, cô dường như được nhìn thấy chính bản thân mình của trước đây.
Ôm lấy hai gối vùi đầu khóc nức nở trước phòng bệnh viện, sau lưng là câu nói ảo não thở dài của bác sĩ về tình hình bệnh của mẹ cô.
Tiếng bước chân ngày một gần hơn, người con gái tuyệt vọng ngẩng đầu, trong mắt liền hiện ra dáng vẻ uy vũ và đạo mạo của hắn.
- Đừng tiếp tục cố chấp, em biết được rằng nếu như không có tôi, em sẽ không thể nào chống nổi mà.
Ngày hôm nay, trước mắt nhìn thấy một người đứng trước bờ vực của sự sợ hãi và lạc lõng. Trái tim cô không tự chủ co rút, nhớ đến cảm giác mình đã phải trải qua trước đây khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-giua-danh-vong/1281852/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.