6
Bị dày vò một trận, hai chúng tôi cũng không còn buồn ngủ nữa.
Chúng tôi bật đèn lên, cùng ngồi tựa vào đầu giường, mở máy tính bảng xem hoạt hình.
Tạ Tri Ngạn thích xem Tom và Jerry, anh ôm túi khoai tây chiên, vừa ăn vừa cười đến mức vụn khoai tây chiên rơi đầy giường.
Tôi dựa vào đầu giường nhìn anh.
Nếu như anh không trở nên ngốc nghếch thì Tạ Tri Ngạn lúc này phải ưu tú giống như trong trí nhớ của tôi, tao nhã lịch sự, trưởng thành trầm ổn.
Đang suy nghĩ, dưới mũi bỗng nhiên ươn ướt. Tôi đưa tay lên sờ theo bản năng, nhưng tay dính đầy máu.
Lòng tôi trầm xuống, vội vàng rút khăn giấy bịt lại.
Nhưng vẫn chậm, Tạ Tri Ngạn nhìn thấy, anh hoảng sợ thét chói tai: “Chị… máu!”
Trấn an anh bằng một vài câu đơn giản xong, tôi vào nhà vệ sinh.
Lúc trở ra, Tạ Tri Ngạn đã đứng giữ cửa nhà vệ sinh, anh cuống tới độ khóc luôn.
Vết máu trên mặt đã bị rửa sạch, tôi xoa đầu anh nói: “Không sao.”
Tạ Tri Ngạn không nói gì, chỉ lặng lẽ theo tôi lên giường.
Gối đặt giữa giường đã bị anh lấy đi. Anh lại gần ôm lấy tôi, hai tay quấn rất chặt, vùi mặt vào cổ tôi.
Giọng anh buồn buồn:
“Chị, có phải chị… sắp chết không?”
Anh run rẩy hỏi tôi, khiến lòng tôi cũng run lên.
Đối mặt với cái chết, ai có thể thực sự dửng dưng như không chứ? Nỗi sợ hãi chợt lóe lên, tôi xoa mặt anh, nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-lac-khong-thoai-mai/2672503/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.