15
Tôi lặng lẽ lắc đầu không nói gì.
Tôi không biết đó có phải kết quả mà Tạ Tri Ngạn muốn không. Nhưng tôi biết, căn bệnh tôi mắc không phải cứ dùng tiền là có thể chữa khỏi.
Nếu như cả tiền và người đều không còn thì Tạ Tri Ngạn biết phải làm sao?
Tiền thì bị tôi tiêu, anh lại ngốc như thế, ai sẽ lo cho nửa đời sau của anh đây?
Bị bệnh là do số tôi không tốt, nhưng tôi không thể để Tạ Tri Ngạn biết về số mệnh xui xẻo này được.
Thấy tôi lắc đầu, Trì Chấn lại thở dài, điếu thuốc sắp cháy hết cậu ấy mới thấp giọng nói:
“Dù sao tiền này cũng là của Tạ Tri Ngạn, cậu cứ quyết định thay cậu ấy đi.”
Tôi lấy lại thẻ, không nói thêm gì nữa.
Trái lại Trì Chấn lúc dập thuốc còn thở dài thêm một tiếng:
“Cậu nói xem hai người các cậu, nhớ nhung nhau nhiều năm như vậy, kết quả tính người này lại bướng hơn người kia, nếu không cũng chẳng tới mức như bây giờ.”
Tôi cười một tiếng.
Cũng đúng.
…
Có khoản tiền này, việc chữa trị của Tạ Tri Ngạn hết sức thuận lợi.
Trì Chấn cũng thường xuyên tới thăm anh.
Mấy ngày nay, Trì Chấn vẫn luôn thuyết phục tôi đi kiểm tra kỹ càng một lần, theo cậu ấy nói thì…
“Trị bệnh hay không thì nói sau, nhưng cậu cũng phải đi kiểm tra một chút chứ?”
Tôi lại không chịu.
Bởi vì tôi… sợ.
Tôi không có tiền, cũng rất sợ chết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-lac-khong-thoai-mai/2672495/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.