Tương Kiều trở về nhà sau một ngày hết sức bận rộn, suốt dọc đường đi nàng vẫn hay nghĩ về thái độ của Hoàng Chiêu, cũng không biết nói gì hay làm gì cho phải, vốn nàng cũng không cần phải quá mức nhiệt tình như vậy, nếu là thông thường nàng chỉ cần thăm hỏi là được nhưng khi biết Hoàng Chiêu không có phụ huynh bên cạnh lại sống một mình, nàng lại có cảm giác muốn chăm sóc cô bé ấy nhiều hơn một chút, dù sao cũng là vì giúp nàng nên mới bị thương ra như vậy, nhưng cứ nghĩ đến cách Hoàng Chiêu hết lần này đến lần khác từ chối sự quan tâm của nàng làm nàng cũng rơi vào phiền muộn. Đang trong suy nghĩ miên man thì chuông điện thoại vang lên, đầu dây bên kia lên tiếng:
- Chào em, đã lâu không gặp?
Tương Kiều nghe giọng liền thấy quen, cũng nhẹ nhếch môi cười rồi lễ phép đáp lời:
- Chào anh, sao hôm nay cơn gió nào lại làm anh gọi điện cho Tôi vào giờ này?
- Là lâu không gọi em, sợ em quên vị hôn phu khế ước này thôi.
Nghe tới bốn từ "hôn phu khế ước", lòng nàng sanh phiền muộn, cũng đáp lời cho trọn vẹn:
- Tôi vốn không quên nhưng anh cũng là nhớ quá kỹ a. Hôm nay gọi cho Tôi chắc chẳng phải chỉ nhắc điều này?
Người bên kia cũng vội đáp lời:
- Dĩ nhiên là không, chỉ là báo em một tin, khoảng bốn tháng nữa tôi sẽ về nước một thời gian, Em nghĩ xem cũng cần làm lễ đính hôn cho tôi yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-hoang/3392371/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.