Chương trước
Chương sau
Tô Tử Mộc mở mắt, hồi thần, vội vàng giơ tay lên sờ sờ bụng, vẫn còn đang nhô lên độ cong nho nhỏ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Y quay đầu đi, thấy Xuân nhi gục xuống bàn đang ngủ, Đỗ Việt cũng ngồi ở một bên, cầm trong tay vật gì vậy, hình như đang trầm tư.
Lúc này, Tiểu Lộ tử bưng thuốc vội vã đi đến, thấy Tô Tử Mộc vui vẻ nói: “Công tử, người tỉnh nha!”
Xuân nhi đang ngủ lập tức tỉnh, Đỗ Việt hồi thần, vội vã thu hồi vật trong tay, bắt mạch cho Tô Tử Mộc.
Một lát sau, Đỗ Việt thoáng thở phào nhẹ nhõm, tức giận lườm Tô Tử Mộc: “Đỗ mỗ làm nghề y hơn mười năm, gặp qua người mang thai biét cách dằn vặt, thế nhưng thật không có thấy qua người có thể chơi đùa như thế, lúc này mới hơn ba tháng, mấy lần? Hơn nữa mỗi lần đều là kinh tâm động phách.”
Tô Tử Mộc có chút ngượng ngùng: “Khiến Đỗ đại nhân thêm phiền toái…”
“Được rồi, cầm thuốc uống đi.”
Tô Tử Mộc vẫn đối với Đỗ Việt nói gì nghe nấy, vội vàng nhận lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch, nhưng vẫn đắng đến ho khan nửa ngày.
“Khụ khụ… Cái này, thuốc này hôm nay, thế nào đắng như vậy…”
“Đắng cũng không được nôn ra, ngươi nhịn một chút đi.”
Đỗ Việt tức giận nói, cũng không biết là thật hay giả, Tô Tử Mộc cũng không dám nhiều lời.
Y đưa chén thuốc không, thấy sắc mặt Xuân nhi và Tiểu Lộ tử đều có chút tiều tụy, Xuân nhi lắc lắc hình như còn không có tỉnh táo hẳn, trong lòng càng thêm hổ thẹn: “Xuân nhi, Tiểu Lộ tử, lại liên lụy các ngươi vất vả rồi, ta không có chuyện gì, hai ngươi nhanh nghỉ ngơi một chút đi.”
Hai người kia mới vừa muốn từ chối, Đỗ Việt liền xen vào nói: “Hai ngươi ngủ một lát đi thôi, giằng co hai ngày ba đêm, dưỡng dưỡng tinh thần rồi quay lại, người này có ta cùng một đám người bên ngoài coi chừng rồi.”
Hai người kia nghe vậy nhìn nhau, liền lui ra.
Tô Tử Mộc nghe lời phẩm Đỗ Việt nói, có điểm kỳ quái: “Đỗ thái y không cần về Thái y viện sao? Một đám người bên ngoài là ai?”
“Không có chuyện lớn gì thì ta cũng không cần đi trở về, ” Đỗ Việt đặt mông ngồi lại trên ghế, “Ta hiện tại liền phụ trách ngươi.”
“Cái này, như vậy sao được, không trở về Thái y viện làm việc là tự tiện rời khỏi cương vị, ngộ nhỡ bị trách tội xuống tới…”
“Tô Tử Mộc, ngươi bệnh hồ đồ sao? Không ý chỉ của hoàng thượng ta dám làm như vậy sao?”
Nghe được hai chữ “Hoàng thượng”, lòng Tô Tử Mộc phản xạ có điều kiện hơi luống cuống.
Trùng hợp lúc này, cửa phòng đẩy ra, Bùi Thành Trạch thở hồng hộc mà vào: “Tử Mộc, nghe người báo lại ngươi đã tỉnh!”
Tô Tử Mộc cả kinh, vội vàng chống thân thể muốn xuống giường hành lễ, Bùi Thành Trạch vội vàng ấn y ngồi lại.
“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, nằm cẩn thận.”
Tô Tử Mộc có chút không hiểu rõ tình hình, y nhìn một chút Đỗ Việt, hơi gật đầu, hành lễ lui ra, điều này làm cho trong lòng y càng luống cuống.
“Bệ, bệ hạ… Tội dân…”
Bùi Thành Trạch vội vàng che miệng Tô Tử Mộc: “”Đừng … Tự xưng tội dân nữa, Tử Mộc, trẫm đều biết đi, ngươi không có tội, trái lại có công.”
“Người… Người biết cái gì?”
“Biết rất nhiều, trẫm từ chỗ mẫu hậu được gần như tòn bộ.”
“Thái hậu?? Vì, vì sao…”
“Tử Mộc, ngươi sao lại ngốc như vậy, cái gì đều giấu ở trong lòng, khổ gì đều tự mình nuốt xuống.”
“Không, bệ hạ, Thái hậu trúng độc tội dân có trách nhiệm, đã từng vài lần mật báo cũng đều là tội dân làm, còn có…”
Bùi Thành Trạch vòng tay ôm Tô Tử Mộc vào trong ngực, một trên lưng y vuốt lên vuốt xuống.
“Tử Mộc, đó là ngươi thân bất do kỷ, trẫm đều biết, trẫm đều biết, ngươi đừng sợ, đều đi qua…”
“Không, không… Người sẽ không tha thứ ta, sẽ không tha thứ ta…”
Thân thể Tô Tử Mộc run rẩy, hô hấp cũng có chút loạn.
Bùi Thành Trạch vội vàng buông tay ra, thấy Tô Tử Mộc đầy mặt kinh hoảng, trên trán tất cả đều là mồ hôi, vừa thở hổn hển vừa dùng tay che ngực.
“Người a! Đỗ Việt, mau vào!”
Vừa dứt lời, Đỗ Việt vội vàng chạy vào, nhìn dáng vẻ kinh hoảng này của Tô Tử Mộc, hành lễ với Bùi Thành Trạch nói: “Thần cả gan, thỉnh bệ hạ tạm thời lảng tránh.”
Bùi Thành Trạch nhìn bộ dạng Tô Tử Mộc đối với mình kinh cụ như vậy, trong lòng lại hối lại đau, cũng không dám ở lại, xoay người đi ra.
Đỗ Việt đi tới trước giường, cầm lấy cánh tay Tô Tử Mộc xoa nắn mấy chỗ huyệt vị, “Người đã đi rồi, thả lỏng, thả lỏng, thai nhi vẫn chưa ổn định, ngươi tâm tình kích động như vậy cẩn thận hài tử gặp chuyện không may.”
Thân thể buộc chặt của Tô Tử Mộc lúc này mới chậm rãi thả lỏng xuống.
“Đỗ thái y, ta…”
“Cái gì cũng đừng nghĩ đi, thân thể ngươi chưa khôi phục, còn là nghỉ ngơi nhiều hơn đi.”
Dứt lời, đâm ngân châm vào huyệt, Tô Tử Mộc chậm rãi nhắm mắt lại đã ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.