Từ ngày đó, Bùi Thành Trạch có đến thêm hai lần, mỗi lần đều là lúc thân thể Tô Tử Mộc không khỏe mê man, nhìn bộ dạng suy yếu của y, nhưng thật ra cũng không làm khó y.
Chi phí như trước bị cắt xén rất nhiều, thế nhưng Trần Hải nhìn ra được địa vị của Tô Tử Mộc ở trong lòng Bùi Thành Trạch, lặng lẽ sắp xếp, ngược lại cũng không đến mức không có để dùng.
Ngày cứ khó khăn trôi qua như vậy, chống qua một tháng lạnh nhất.
Hôm nay, Đỗ Việt lại đến ngày trực, nhiệm vụ thứ nhất là vội vàng mang theo hòm thuốc vội vã tới Dịch Đình cung.
Tay hắn ở trên cổ tay Tô Tử Mộc ngừng đã lâu, lông mày ngày càng nhíu chặt.
Tô Tử Mộc nhưng thật ra thản nhiên, có chút bất đắc dĩ cười cười: “Đỗ thái y, người sắp khiến cổ tay cảu ta gãy mất.
Đỗ Việt trợn trắng mắt, thu tay về.
“Xin hãy cởi áo ra, lộ ra bụng.”
Tô Tử Mộc ngoan ngoãn cởi ra xiêm y, lộ ra thân thể gầy yếu trắng nõn, duy chỉ bụng là có chút hơi nhô lên.
Đỗ Việt vươn tay, ấn lên hai bên cạnh bụng và đáy bụng.
“Có đau không?”
Tô Tử Mộc lắc đầu.
Đỗ Việt lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“So với hơn một tháng trước nhưng thật ra tốt hơn nhiều, lúc ấy mới vừa phát hiện ngươi mang thai chừng một tháng, luôn luôn đau bụng ra máu, ta đều cho rằng thai này không giữ được.”
Tô Tử Mộc cảm kích nói: “Đỗ thái y phí tâm.”
“Nhưng mà… Tô công tử…”
“Đỗ thái y, Tử Mộc nhờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-hoa-khong-ket-nhi/157575/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.