Cung lui lại nữa rồi.
Tô Tử Mộc nhớ kỹ thái y nói, liều mạng lần thứ hai tiêu hao thể lực của mình.
Đỗ Việt thấy thế đặt tay lên trên bụng của Tô Tử Mộc, dùng lực đẩy mạnh bụng xuống dưới.
“A ——!!”
Đau nhức, Tô Tử Mộc lần thứ hai kêu thảm thiết.
“Công tử, đừng buông lực, tắng sức, sắp được rồi!”
Lúc này Đỗ Việt cũng ra một thân mồ hôi, trên tay không dám thả lỏng, để trên bụng cứng rắn dùng sức đẩy xuống.
“Ngô… A… A —-!!!”
Tiếng kêu thảm thiết của Tô Tử Mộc chưa từng ngừng lại.
Do dùng sứu, cổ y ngửa về phía sau, đập vào mi mắt, là ánh lửa mơ hồ.
Như đêm Trung thu lúc y lần đầu gặp Bùi Thành Trạch, hoa đăng chiêu sáng.
Mặc dù đó là một cuộc gặp gỡ “vô tình” đã được sắp xếp, người kia như ánh sáng, trí tuệ, tài hoa, giống như ngọn đèn dầu rực rỡ, chiếu vào đáy lòng Tô Tử Mộc.
Y biết mình tiện như con kiến hôi, nhưng vẫn nguyện ý đến gần ngọn đèn sáng để thiêu đốt hầu như không còn, không oán không hối hận.
Tô Tử Mộc hít sâu một hơi, theo đau nhức, lần thứ hai dùng sức.
“Đi ra!”
Theo Đỗ Việt kêu lên một tiếng king ngạc, Tô Tử Mộc cảm thấy thân thể trong nháy mắt buông lỏng.
Ánh mắt của y đã thấy không rõ vật gì, chỉ là bên tai dường như nghe thấy một tiếng khóc nỉ non.
“Cho, cho ta… Cho ta xem…”
Tô Tử Mộc mấp máy môi, không biết người bên cạnh có nghe hay không.
Sau đó, y thực sự nhịn không được, ngất đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-hoa-khong-ket-nhi/157572/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.