~Chương thứ mười lăm~ Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra, Kinh Thập vừa tiến vào vừa hơi buồn nói, “Tô Nhạn Quy, nghe nói ngươi không chịu uống thuốc?” Ninh Giản bị một tiếng này của anh ta dọa sợ. Tô Nhạn Quy như cũng hơi giật mình một chút, cũng rất nhanh chóng nở nụ cười: “Không có, tuyệt đối không có. Thuốc sớm uống hết rồi, không tin ngươi hỏi A Phong!” Vừa nói, hắn vừa chậm rãi, không chút dấu vết mà đem tay rút khỏi tay Ninh Giản, nói: “Cho nên ngươi cũng đừng quá chấp nhất.” Vốn là cố ý hạ giọng, chính là tai hắn nghe không tinh, khống chế với âm thanh cũng không như người thường, nói ra, chẳng những Ninh Giản nghe được rõ ràng, Kinh Thập cũng nghe đến rõ rệt. Kinh Thập không khỏi chau mày, liếc nhìn Ninh Giản một cái, hỏi: “Chấp nhất cái gì?” Ninh Giản một chữ cũng không đáp được, nhưng thật ra Tô Nhạn Quy lại rất tự nhiên mà nói tiếp: “A Phong nói vài ngày nữa là Tết, muốn dẫn ta xuống núi góp vui, ta nói ngươi nhất định không cho.” Kinh Thập lại liếc Ninh Giản một cái, Ninh Giản cụp mắt, có chút chột dạ. Tô Nhạn Quy không biết người trước mặt là ai, đương nhiên không kiêng nể gì mà nói dối, nhưng Kinh Thập là người sáng suốt, biết người đứng kia là Ninh Giản, đương nhiên biết Ninh Giản không có khả năng nói những lời ấy. Nhưng anh ta cũng không vạch trần, chỉ lặng yên một lúc lâu sau, liền thản nhiên nói: “Cũng không có gì không thể. Ngươi đừng quậy, uống thuốc cho tốt, đợi đến Rằm tháng giêng, nếu hết thảy đều tốt, để cho y cùng ngươi đi chơi.” Ninh Giản lập tức cứng đờ, Tô Nhạn Quy lại cười nói: “Thật sao?” “Ta thấy không phải y muốn xuống núi một chút, là ngươi muốn xuống núi đi?” Tô Nhạn Quy chỉ cười không nói, biểu tình rất là cao hứng. Ninh Giản ở bên cạnh đứng yên thật lâu, cuối cùng nhịn không được, nhỏ giọng hỏi Kinh Thập: “Như thế không sao chứ?” Kinh Thập theo dõi y, sau một lúc lâu cười, trong tươi cười là một tia lạnh băng: “Đợi đến tháng Giêng, người ra ngoài tìm thuốc cũng đã về, nếu thuốc tìm được rồi, độc trên người hắn giải hoàn toàn, “A Phong” tự nhiên cũng nên biến mất. Nếu thuốc tìm không thấy, cơ thể hắn sợ cũng không tốt hơn hiện giờ, có thể ra ngoài hay không cũng khó nói, huống chi xuống núi? Hơn nữa, hiện giờ cách Rằm tháng giêng còn hơn hai mươi ngày, ngươi xác định vẫn có thể dối trá tiếp?” Dứt lời, Kinh Thập không nhìn y nữa, rất tự nhiên mà nắm tay Tô Nhạn Quy bắt mạch, rồi sau đó đem chăn phủ lên người hắn: “Ngủ.” Tô Nhạn Quy trên mặt còn hồng vì cao hứng, nghe anh ta nói thế, liền cực nghe lời mà nhắm mắt lại, rồi sau đó giống như nhớ tới cái gì, lại hơi ngóc lên, nói: “A Phong, chúng ta hẹn thế nhé.” Ninh Giản trong cái nhìn chăm chú của Kinh Thập nắm tay Tô Nhạn Quy, viết chữ “Được”. Kinh Thập còn chưa nói cái gì, chỉ đứng một lúc, rồi không rên một tiếng mà rời khỏi phòng. Để lại Ninh Giản đứng ở bên giường, nhìn Tô Nhạn Quy nhắm mắt lại, đột nhiên sinh ra một tia lo lắng khó hiểu. Y không biết mình nôn nóng cái gì. Chỉ là trong lời Kinh Thập như có một kíp nổ, đem thứ gì đó nhen lên. Y cùng bọn họ giao hẹn bảo vệ Tô Nhạn Quy, y cùng bọn họ hẹn, chỉ cần không để Tô Nhạn Quy phát hiện, là có thể vẫn ở bên Tô Nhạn Quy. Chính là đến giờ y mới phát hiện, hóa ra hết thảy đều có thời hạn. Nôn nóng khó hiểu hiện giờ, cùng với giai đoạn kháng cự, thời gian thật ra lại thản nhiên trôi qua, đảo mắt đã là năm mới. Từ mùng hai Tết, liền lác đác có người đến Tiêu Dao sơn trang, đều là dựa vào danh nghĩa chúc mừng năm mới, tới cửa muốn gặp Tô Nhạn Quy. Những người này phần lớn là bị ngăn ở ngoài cửa, cho dù có xảy ra xung đột, Mộ Dung Lâm cũng rất dễ dàng dẹp tan. Ngẫu nhiên có người được cho vào, phần nhiều là mang theo các loại thuốc các loại đồ ăn, qua cửa một đám, liền cùng Tô Nhạn Quy kề vai sát cánh cười nói, cuối cùng thường kết thúc bằng đại thần y mặt đen Kinh Thập đến bắt người về. “Ta đột nhiên cảm thấy mình chính là cái bánh bao thơm ngon, người đói muốn ăn, không đói cũng tham, còn lại mấy kẻ không định ăn, cũng xoay tít quanh, nghe ngóng từ đầu đến chân mới cam tâm.” Không biết lần thứ mấy bị Kinh Thập tống về phòng, Tô Nhạn Quy cuối cùng chịu không được giả vờ ai oán than thở. Bên môi Kinh Thập bất giác gợn lên một vệt cười, khi nói chuyện lại vẫn đầy đứng đắn: ” Còn có kẻ không muốn ăn cũng không muốn nghe, liền chỉ nghĩ chọc một cái lỗ ở trên đầu.” Ninh Giản mới cầm thuốc vào cửa, nghe được lời anh ta nói, sắc mặt nhất thời lạnh lùng, không khí chung quanh cũng hạ dần xuống. Kinh Thập nhaỵ bén mà quay đầu nhìn y một cái, không nói gì, nhưng thật ra Tô Nhạn Quy bất tri bất giác lại cười hai tiếng, khiến không khí đột nhiên căng thẳng kia dịu xuống. Kinh Thập từ từ quay đầu lại nhìn Tô Nhạn Quy, cuối cùng nói: “Ngươi ở trong phòng đợi cho ta, ta ra ngoài ứng phó với đám kia.” Nói xong liền đi ra cửa, đi thẳng đến bên người Ninh Giản, nhìn thuốc trong tay y, Kinh Thập mới quay đầu hướng Tô Nhạn Quy rống lên một câu, “Ngoan ngoãn uống thuốc cho ta!” “Được.” Tô Nhạn Quy sảng khoái đáp lại. Chờ Kinh Thập đi xong, Ninh Giản mới đến bên giường, đem thuốc để một bên, lại nắm tay Tô Nhạn Quy. Đây đã là thói quen nhiều ngày, Ninh Giản không dám nói lời nào, chỉ có thể viết chữ trong lòng bàn tay Tô Nhạn Quy, cho dù không cần trao đổi, cũng muốn chạm vào tay hắn một chút, tỏ vẻ mình đã tới. Từ sau nụ hôn ngày ấy, Ninh Giản mỗi lần vươn tay, sẽ theo bản năng mà chần chờ, chính y cũng không rõ nguyên nhân, nhưng thật ra Tô Nhạn Quy viện cớ thay y, còn cực độ lượng mà trấn an y nói đừng để ý, dường như đụng chạm cùng trao đổi ngày đó chưa từng tồn tại. “A Phong?” Cảm giác có người nắm tay mình, Tô Nhạn Quy liền hô một tiếng. Ninh Giản chỉ viết trên lòng bàn tay hắn: “Uống thuốc.” Tô Nhạn Quy cũng không cự tuyệt, chính là đợi một lát, hỏi: “Anh ta đi rồi?” Ninh Giản nghĩ hắn hỏi chính là Kinh Thập, liền lên tiếng đáp lại. Tô Nhạn Quy lại như không nghe thấy, hỏi tiếp: “Kinh Thập đi rồi?” “Phải”. Ninh Giản hết cách, đành viết một chữ. Tô Nhạn Quy yên lặng một chút, nói: “Ngươi vào lúc nào? Nghe thấy anh ta nói cái gì không?” Vừa nghe thấy lời hắn, Ninh Giản trong lòng liền lộp bộp một chút. Trên dưới Tiêu Dao sơn trang này, biết Tô Nhạn Quy trúng độc xong tai nghe không rõ, nói với hắn cái gì cũng sẽ cố ý nâng cao giọng, Kinh Thập đương nhiên cũng không ngoại lệ, vừa rồi y ở ngoài cửa nghe được Kinh Thập nói chuyện, cũng không cảm thấy giọng anh ta khẽ hơn so với bình thường, Tô Nhạn Quy lúc này hỏi y, Kinh Thập nói cái gì. Lại nghĩ đến một lời đáp kia của mình, bình thường Tô Nhạn Quy phần lớn cũng có thể dựa vào âm thanh mà tiếp thu ý tứ, vừa rồi hắn lại như là hoàn toàn không nghe thấy… Ninh Giản có chút luống cuống. “Ngươi nghe không rõ?” “Có, một chút có thể nghe thấy, chính là Kinh Thập hôm nay giọng có vẻ đặc biệt nhỏ, nghe được thực tốn sức.” Ninh Giản do dự một chút, cuối cùng chậm rãi viết trong lòng bàn tay hắn: “Tâm tình anh ta không tốt, cho nên không để ý giọng nói.” “Hóa ra là tâm tình không tốt, khó trách dữ như vậy.” Tô Nhạn Quy vừa nghe liền nở nụ cười, “Thế anh ta vừa nói cái gì, ngươi có nghe không?” “Không có.” “Quên đi.” Tô Nhạn Quy hỏi xong, liền an tâm, Ninh Giản nhân cơ hội cầm thuốc đút đến tận miệng hắn, hắn cũng không có chống cự. Ninh Giản lại thấy tay mình đang run. Y đương nhiên biết mình nói Kinh Thập tâm tình không tốt là nói dối, cũng không phải Kinh Thập nói nhỏ, mà là tai Tô Nhạn Quy lại kém thêm, nghe không rõ. Kinh Thập ngày đó nói y còn nhớ rõ ràng, lo sợ bất an mấy ngày qua, nhìn Tô Nhạn Quy tựa hồ không có cái gì khác, liền cũng dần an tâm lại, nhưng mà hiện giờ mới phát hiện, thân thể Tô Nhạn Quy chính là đang chuyển biến xấu. Y có thể mơ hồ nhận thấy Kinh Thập cùng Mộ Dung Lâm, còn cả những kẻ mấy bữa nay lục tục kéo đến Tiêu Dao sơn trang rồi lại vội vàng rời đi, tựa hồ đều đang tìm cái gì đó, đại khái là có thể giải độc trên người Tô Nhạn Quy, nhưng mà hiển nhiên, ai cũng tìm không được. Điều gì xảy ra tiếp theo bản thân cũng không nói được, y không biết, cũng không muốn nghĩ. “A Phong?” Tựa hồ cảm giác được khác lạ của y, Tô Nhạn Quy kêu một tiếng. Ninh Giản phục hồi tinh thần, chỉ đút thuốc như trước, cũng không có đáp lại hắn. “A Phong.” Tô Nhạn Quy lại đem giọng kéo dài ra, trên mặt mang theo một tia lấy lòng. Ninh Giản vô thức cảnh giác. Y còn nhớ rõ, Tô Nhạn Quy lúc nhỏ, nếu có muốn cái gì, muốn làm cái gì, cũng biết y sẽ không dễ dàng cho phép, sẽ lộ ra dáng vẻ như thế, kéo thật dài âm cuối mà gọi y sư phụ. “Bên ngoài tiết trời ra sao?” “Cũng được, có mặt trời.” Ninh Giản do dự thật lâu mới trả lời, suy nghĩ một chút, liền thêm một câu: “Ngươi muốn ra ngoài một chút?” Tô Nhạn Quy cười đến gần như nịnh nọt: “Chúng ta hạ sơn đi.” “Không được!” Ninh Giản vô thức kêu lên, lập tức lại bịt kín miệng mình, không biết làm sao nhìn Tô Nhạn Quy. Cũng không biết Tô Nhạn Quy có nghe hay không, chỉ là hắn yên lặng một hồi, liền lặp lại nói: “Chúng ta hạ sơn đi.” Ninh Giản hít một hơi, bắt lấy tay hắn thì không khỏi tăng lực ấn: “Không được.” Tô Nhạn Quy biểu hiện ra tính nhẫn nại cực độ cùng lấy lòng, lần thứ ba lặp lại: “Chúng ta hạ sơn đi.” Ninh Giản không còn cách nào, chỉ có thể viết qua loa trên tay hắn: “Tiểu nhân không dám.” Tô Nhạn Quy tựa hồ nhíu một chút chân mày, lập tức cười nói: “Có cái gì dám hay không dám, ta bảo ngươi dẫn ta hạ sơn một chút, người còn không nghe? Hiện giờ ở dưới chân núi rất náo nhiệt, ngươi không muốn xuống xem sao? Hơn nữa Kinh Thập cũng nói có thể đi nhé.” Ninh Giản có chút dở khóc dở cười: “Kinh công tử là nói, nếu cơ thể người không ngại, Rằm tháng giêng có thể hạ sơn.” “Giờ cùng Rằm tháng giêng có cái gì khác nhau? Hiện giờ khí trời vừa đẹp, cũng đúng dịp, Kinh Thập còn bận, đâu thèm để ý lúc ta hạ sơn, ngươi cũng muốn đi góp vui mà?” Câu cuối cùng, mang theo ba phần hỏi, bảy phần chờ đợi, khiến Ninh Giản rất không có cách nào. Y không có cách phản bác rồi. Góp vui cái gì, y chưa bao giờ quan tâm, chỉ là một câu của Tô Nhạn Quy hỏi ” Giờ cùng Rằm tháng giêng có cái gì khác nhau”, lại khiến lòng y không hiểu sao đau một chút. Nếu có cái gì khác, đại khái cũng chỉ có thể là tình trạng của Tô Nhạn Quy càng hỏng. Hiện tại chỉ là nghe không rõ, tinh thần vẫn tốt, khí sắc vẫn ổn, nhưng tới Rằm tháng giêng sẽ ra sao, ai biết được. “A Phong.” Tô Nhạn Quy lại kéo dài giọng gọi y, tựa hồ cảm giác được do dự của y, liền càng ra sức chèo kéo. Ninh Giản nhìn hắn, cuối cùng thở dài. Hiện giờ nhìn người này, tựa hồ rất dễ mềm lòng, y không rõ mình khi trước sao có thể độc ác quyết tâm như vậy. “Ta mang người hạ sơn, nếu không khoẻ, chúng ta sẽ trở lại.” “Một lời đã định!” Tô Nhạn Quy tươi cười cực kì sáng lạn. Muốn đưa Tô Nhạn Quy từ trên núi xuống dưới chân núi, cũng không có khả năng để chính hắn từ từ đi. Ninh Giản giúp Tô Nhạn Quy thay áo dài dày xong, nhìn hắn một hồi, cuối cùng khom người xuống, nắm tay Tô Nhạn Quy kéo lên vai mình. Tô Nhạn Quy biết y là muốn cõng mình, không do dự mà dựa vào, Ninh Giản nhấc lưng lên, đề khí vượt qua tường, thi triển khinh công một đường ra khỏi sơn trang. Có vẻ cảm giác được Ninh Giản thở phào nhẹ nhõm,Tô Nhạn Quy ghé sát tai y nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đi ra rồi?” Ninh Giản hai tay giữ hắn, đương nhiên không cách nào viết ra chữ, chỉ có thể gật đầu. Tô Nhạn Quy cảm giác được y động đậy, mới ý thức mình đã cho y một đề khó, không khỏi cười nói: “Nói đúng, vỗ bên trái ta một chút, không đúng thì vỗ bên phải.” Ninh Giản vỗ vỗ chân trái hắn. Tô Nhạn Quy thoáng cái hưng phấn. “Than ôi, giam mình mấy tháng, cuối cùng cũng ra ngoài rồi. Bỏ ta xuống, ta tự đi.” Ninh Giản rất cố sức vỗ chân phải hắn một chút. Tô Nhạn Quy “Ôi” một tiếng, ngược lại cũng không có giãy giụa muốn xuống, chỉ ghé trên lưng Ninh Giản, lo lắng nói lời châm chọc: “A Phong sờ thật gầy, ta đây là sợ đè bẹp ngươi.” Ninh Giản không trả lời, chỉ phi nhanh xuống chân núi. “Ôm vào thật nhỏ bé, A Phong ngươi lớn không?” Ninh Giản coi như không nghe thấy. “Hỏi sai rồi…” Tô Nhạn Quy hiển nhiên hứng thú rất cao, tự nhủ, lại hỏi, “Ngươi tuổi ít hơn ta hả?” Ninh Giản chạy một hồi, mới ở trên chân phải Tô Nhạn Quy véo một cái. “Ta không tin, ngươi khẳng định là nhỏ hơn ta.” Tô Nhạn Quy giọng khẳng định. Ninh Giản nhịn không được thấp giọng kêu một câu: “Tiểu qủy!”, nhưng lại khiến tâm tình dần dần nhẹ nhõm hơn, vô thức mà nhanh bước chân lên. Tô Nhạn Quy tất nhiên là nghe không thấy, chỉ là Ninh Giản nhanh chân hơn, gió thổi bên cạnh càng dữ hơn, hắn liền sợ lạnh mà rúc vào cổ Ninh Giản. Ninh Giản khẽ run, chân hơi dừng một chút, thiếu chút nữa hai người cùng văng lên trước, Tô Nhạn Quy sợ hãi hai tay ôm vai y. “Xảy ra chuyện gì?’ Ninh Giản trấn định tâm trạng, dường như trấn an mà vỗ vỗ chân phải hắn. “Không có việc gì là tốt rồi… Để ta xuống đi, ta đã nói ngươi nhỏ người, ta sẽ đè hỏng ngươi.” Ninh Giản nhịn không được lại hung hãn bấu chân phải hắn. Tô Nhạn Quy oai oái kêu lên: “Ngươi sao lại ác như thế, nhất định sưng rồi! Quay về Kinh Thập thấy, ta nói là ngươi véo.” Ninh Giản hết cách. Tô Nhạn Quy tựa hồ cũng biết y đối với mình không còn cách nào, liền rất đắc ý mà nở nụ cười hai tiếng, qua hồi lâu mới nói: “Không phải… A Phong ngươi kì thực là một cô nương hả?” Vừa nói, vừa mò trên cổ Ninh Giản, “Ta mó coi, cô nương người ta hổng có yết hầu…” Ninh Giản ôm hắn, không có cách né tránh, liền chỉ có thể mặc tay hắn ở trên cổ mình mó tới mó lui, lại thêm có thể cảm giác hơi thở nong nóng của Tô Nhạn Quy phả sau gáy mình, càng khiến y tê dại, theo đó bước chân cũng chậm lại. “Tới rồi?” Tô Nhạn Quy vừa lơ đãng hỏi, vừa hăng hái ngang nhiên lần mò trên cổ y như cũ. Đầu ngón tay lạnh lẽo hơi nghiêng nghiêng vẽ bên này, lại quay lại bên kia, chạy ngược xuôi lại như mang theo một tia cực ôn nhu, Ninh Giản vô thức mà nuốt nước miếng, miễn cưỡng tỉnh táo tiếp tục chạy. Lần mò một hồi, Tô Nhạn Quy mới cảm thấy mỹ mãn mà ngừng lại: “Quả nhiên là nam.” Ninh Giản nghe mà dở khóc dở cười, không đáp lại, vô tình, cũng đã hạ sơn. *** =))))))))))))Ts thằng Quy=))) kiểu j cũng ăn đậu hũ đc là sao=)))))))) Ờm, thông báo lại nhé (dù trên sidebar có rồi) từ tuần này sẽ ngừng A Quỷ, bao giờ mần gần xong Lạc hoa và Sắc vi thì bợn Yui sẽ làm tiếp nha *V*
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]