Ngân hạnh*
'Tớ không có sinh nhật'
Ngày thu...
"Bà ơi! Hôm nay là sinh nhật của cháu, cháu có mang theo bánh kem nè ạ."
Một cậu bé khoảng chừng năm, sáu tuổi ôm hộp bánh kem trong lòng rảo bước vào sân. Nhóc con quen thuộc để đồ đạc lên bàn dưới gốc cây ngân hạnh, tìm kiếm bóng dáng người bà của mình.
Nhóc con lúc này mới chú ý có một bé con xinh xẻo khác trạc tuổi nó đang đứng bên cạnh cây.
"Cậu là ai vậy?"
Nhóc con kia cũng có chút ngượng ngùng liếc nhìn nó một cái, lại nhìn về phía lá ngân hạnh rơi đầy đất, nhẹ giọng nói: "Bạch Mạc... Thiên..." Giọng càng nói càng nhỏ.
"Gì trời? Bạch Quả? Sao giống tên con gái zợ."
Bạch Mạc Thiên lắc đầu muốn giải thích, thì tay của bà lại đột nhiên sờ lên đầu của cậu nhóc.
"A Mộc tới rồi hả con, đây là Mạc Thiên, Thiên trong từ Di Chuyển, là cháu của bà đó."
"Thế là cậu tên Bạch Mạc Thiên chứ không phải Bạch Quả hả, trời ơi xin lỗi nha."
"Không có gì đâu."
"Tớ tên Thường Mộc, Thường trong thường xuyên, Mộc trong đầu gỗ á, từ giờ tụi mình là bạn bè nha, cậu có thể gọi tớ là A Mộc."
"A... Mộc, cám ơn cậu."
Thường Mộc đi tới trước mặt cậu nhóc dẫn cậu nhóc đi tới trước bàn, với nụ cười đầy yêu thương trên khuôn mặt của bà.
"A Mộc phải chiếu cố tốt cho Mạc Mạc nhà chúng ta nha con, nó chỉ mới vừa tới đây thôi."
"Dạ được ạ."
Thường Mộc gật đầu đồng ý, sau lại chuyển hướng về phía Bạch Mạc Thiên.
"Tớ có thể gọi là Mạc Mạc không? Hôm nay là sinh nhật của tớ, cậu có muốn ăn bánh kem với tớ không? Khi nào là tới sinh nhật cậu á?"
"Được nha, cám ơn cậu. Tớ... Không biết, tớ không có sinh nhật."
Bà lão ngồi xuống trước bàn, nghe xong lời này, dưới ánh mắt hiện lên sự chua xót đau lòng mà nắm tay Mạc Mạc.
"Ơ... Vậy lấy sinh nhật của tớ cho cậu đi, thế thì cậu cũng có sinh nhật rồi." Thường Mộc mặt vô cùng nghiêm túc nói.
Bạch Mạc Thiên sửng sờ hồi lâu không nói gì rồi lại khẽ gật đầu.
Thường Mộc còn nói sẽ bảo vệ nó, sẽ luôn bên cạnh nó.
Hình ảnh dừng tại đó, cậu sẽ mãi không bao giờ quên dưới cây ngân hạnh năm ấy, đứa nhóc nói muốn cùng cậu có chung một cái sinh nhật.
Đó là mùa thu cậu thích nhất kể từ lúc được sinh ra.
"Mạc Mạc, cậu gọi điện thoại cho tớ cái đi, tớ chả nhớ để điện thoại ở đâu nữa." Thường Mộc ở phòng khách tìm một hồi lâu cũng không thấy nên lựa chọn xin được giúp đỡ.
"À, được." Bạch Mạc Thiên bấm số điện thoại của Thường Mộc gọi tới.
Tiếng chuông điện thoại được truyền ra từ trong ổ mèo ở phòng khách, Bạch Mạc Thiên từ dưới thân mèo nhà hắn lấy điện thoại di động ra, thiếu chút nữa viết trên mặt 'Cậu quăng điện thoại cho mèo thế mà được à'
"Tớ nói này, người ta thường nói quá tam ba bận, đây là lần thứ bao nhiêu cậu quăng đồ vào trong ổ của Tiếu Tiếu rồi?"
"Tháng này chắc là lần thứ bảy đi, sẽ không có lần sau."
"...Bộ tớ thật sự muốn biết cậu làm mấy lần rồi hả? Hử." Bạch Mộ Thiên lúc đang định ném điện thoại sang, vô tình nhìn thấy tên người trên thông báo của điện thoại, "Ngân... Hạnh? Cậu đặt tên này cho tớ làm gì?"
Thường Mộc ngơ ra một hồi, rồi mới lấy điện thoại từ trên tay cậu về, cúp điện thoại: "Không có gì, chỉ là... Chúng ta không phải dưới cây ngân hạnh quen biết sao, dù sao cậu cũng là anh em tốt nhất của tớ, đương nhiên tớ muốn đặt tên đặc biệt chút cho cậu rồi."
Bạch Mộ Thiên bán tín bán nghi nhìn hắn một tí rồi lại lên tiếng: "Thế, được rồi."
Cậu trở lại ghế so pha, tiếp tục làm tờ đề vừa nãy vẫn chưa làm xong. Nhưng đang làm bỗng dưng nhớ tới cái gì nên ngẩng đầu lên hỏi: "Cậu dự định thi vào trường đại học nào?"
Thường Mộc tắt màn hình điện thoại, nghe thấy cậu hỏi không chút suy nghĩ đã nói: "Cậu chọn trường nào thì tớ chọn trường đó. Này không phải đã sớm nói rồi hả? Với vóc dáng với tính tình của cậu ấy hả, tớ phải che chở cho cậu mới được."
"Tớ mà cần cậu che chở à? Tớ cũng chẳng phải bạn gái yêu đuối nữa." Bạch Mạc Thiên ngừng bút, ngẩng đầu nhìn hắn, "Tớ muốn tới Nam Kinh, ngành y ở đó cũng không tệ. Cậu cũng đi hả?"
"Đương nhiên."
Bạch Mạc Thiên không nói nữa, lát sau mới lên tiếng: "Này có tính là một cái hứa hẹn không?"
"Tính, đây là ước hẹn thứ hai của tụi mình mà."
Bạch Mạc Thiên dời tầm mắt về sách luyện tập, lại nhớ tới ước hẹn đầu tiên của cả hai.
Mãi cho tới khi Thường Mộc cũng ngồi lại ghế sô pha bắt đầu giải đề, Tiếu Tiếu ngẩng đầu vùi vào giấc mộng, cậu mới nhớ lại.
Ước hẹn đầu tiên của cả hai --- Thường Mộc sẽ lên bên cạnh cậu.
Rồi lại đặt hai ước hẹn ở thời điểm khác biệt đặt lại bên cạnh nhau, mới cảm thấy Thường Mộc như thằng ngốc --- Nếu ước hẹn thứ hai kia không làm được, vậy chẳng phải ước hẹn đầu tiên cũng bị phá vỡ luôn à.
Thời gian thoang thoảng thôi đưa tới năm bọn họ lên cao tam, sắp phải rời khỏi nơi đã sinh sống từ còn nhỏ. Nhưng may mắn thay, bốn mùa thay phiên, sự vật biến đổi, chỉ có bọn họ là không.
"Chỉ còn 48 ngày là tới ngày thi đại học đấy các em. Thi đại học giống như thiên quân vạn mã bước lên cầu độc mộc, cho dù các em có bị ép chết cũng phải chen vào một trường cho thầy! Các em phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của chính mình, vì tiền đồ của bản thân..."
Kỳ thi đại học sắp diễn ra, thời gian trở nên căng thẳng, cho nên bọn họ suốt cả một học kỳ cũng không liên hệ gì nhiều, thẳng cho tới khi kết thúc thi đại học, mọi chuyện đã đâu vào đấy, cả hai mới quay về cuộc sống như trước kia.
Thế nhưng lần đầu tiên sau khi thi đại học xong cũng không vui vẻ gì.
Lúc cả hai ở nhà Thường Mộc chơi game, đang giữa chừng Thường Mộc bỗng nhiên lên tiếng: "Mạc Mạc, tớ... Muốn đi Bắc Kinh."
Bạch Mạc Thiên buông máy chơi game, nhìn về phía hắn, giọng vô cùng bình tĩnh: "Vì sao?"
Chỉ có bản thân cậu biết, khi nghe những lời này bản thân đã hoảng loạn biết bao nhiêu, cảm giác khổ sở và giận dữ khi bị thất hứa, còn có... Sợ hãi, cậu không biết vì sao, cũng không biết vì cái gì.
"Tớ muốn chọn ngành Luật, Bắc Kinh là lựa chọn tốt nhất." Vẻ mặt Thường Mộc bình tĩnh, mắt cũng không rời khỏi màn hình.
"...Ồ."
Cậu cũng chỉ có thể đáp lại như thế, cũng không nói chuyện nữa. Cuối cùng thì... Cũng không thể làm lở dở tiền đồ của người khác, Bắc Kinh với cậu ấy có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Bạch Mạc Thiên nghĩ như vậy, nhưng cũng muốn bản thân ích kỷ đi một tí, cậu muốn Thường Mộc đi với mình tới Nam Kinh, nhưng cũng chỉ là tự nghĩ mà thôi, cậu không có lý lẽ để làm như thế.
"Bạn gái ấy là bạn của cậu sao? Hai người đi cùng nhau?" Ở nhà ga Bạch Mạc Thiên nhìn thấy người đứng phía sau Thường Mộc, người này cậu đã từng gặp qua rồi, lúc trước mỗi lần tới nhà ăn gặp Thường Mộc, cũng sẽ nhìn thấy cô ấy.
"Ừm, đúng lúc cả hai cùng nộp đơn vào một trường."
"Ồ."
Bạch Mạc Thiên nhìn thời gian, lại nhìn người bên cạnh: "Tớ phải đi rồi. Nghe nói cây ngân hạnh ở Bắc Kinh rất đẹp, cậu thay tớ đi xem đi."
"Được... Ngô đồng ở Nam Kinh cũng đẹp lắm."
"Ừm, chỉ tiếc..."
"Hử?"
Bạch Mạc Thiên đẩy vali, nhìn thoáng qua Thường Mộc lần cuối cùng: "Nam Kinh không có ngân hạnh, mà Bắc Kinh cũng không có ngô đồng." Ý của tớ là, ở năm thứ 15 chúng ta gặp nhau, cũng đã không còn hình bóng của cậu nữa rồi.
Cậu xoay người đi về phía sân ga mà cũng không quay đầu nhìn lại. Đây là lần đầu tiên, Thường Mộc không đi theo cậu nữa --- lần này thật sự chỉ còn một mình rồi.
Người kia lại lỡ hẹn cả hai lần.
Đồ lừa đảo...
- --------------
Ngân hạnh*: Cây ngân hạnh hay còn được gọi là cây bạch quả. Là một loài cây thân gỗ lâu năm, có quả hạt và cao từ khoảng 20m-50m. Cây có quả màu vàng và lá màu xanh ngọc. Cây ngân hạnh (còn gọi là bạch quả, rẻ quạt) có tuổi đời đến 1.400 năm. Cây được trồng từ thời nhà Đường, trong khoảng năm 618 - 907.