Nguyệt Uyển
'Cô ấy là ánh trăng'
Lúc học cao trung, Lạc Uyển đã gặp cô gái rực rỡ trong bữa tiệc đêm giao thừa. Cô thích gọi cô ấy là Nguyệt Nguyệt, sau cô nói cho Nguyệt Nguyệt lý do vì sao gọi như vậy --- Ngày đó Lạc Uyển ở dưới sân khấu nhìn thấy cô ấy, ánh trăng chiếu lên sân khấu, nhẹ nhàng vây quây chung quanh, khi đó Lạc Uyển cảm thấy cô ấy chính là ánh trăng ấy.
Khi đó cha mẹ Lạc Uyển đòi ly hôn, không ai muốn nuôi cô. Đối với bọn họ, Lạc Uyển không khác gì là thứ kéo chân sau. Áp lực gia đình khiến cô không thể thấy rõ con đường tương lai, tất cả đều mơ hồ. Nhưng khi nhìn thấy Nguyệt Nguyệt, dường như trong bóng tối ấy đã được ánh sáng dịu dàng chiếu rọi. Khi đó, Nguyệt Nguyệt là sự cứu rỗi duy nhất của cô.
Về sau quan hệ của hai người ngày càng tốy, Lạc Uyển dần dần cảm thấy tình cảm của mình đối với Nguyệt Nguyệt đã khác đi --- Muốn gặp cô ấy, muốn ở bên cạnh, không thích nhìn người khác tới gần cô ấy, muốn dính cô ấy thật lâu, lâu đến nổi như cả đời.
Vào ngày sinh nhật của mình, Lạc Uyển không nói ai, chỉ tìm Nguyệt Nguyệt đi chơi với mình. Cuối cùng, Lạc Uyển uống chút rượu vào, mơ màng tỏ tình, rồi ngủ quên đi.
Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy thấy trên đầu giường có một tờ memo, chữ viết xinh đẹp viết một câu: "Tớ cũng thích cậu."
Hai người cứ như thế ở bên nhau, sau đó thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-hanh/2907498/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.