Trước mắt là một cửa gỗ màu nâu đỏ, tôi đẩy nhẹ, cánh cửa liềnmở ra. Bên trong là một phòng sách, không hề bài trí những thứ dư thừa, chỉ cóba giá sách xếp dựa vào tường từ mặt đất đến trần nhà, bày đầy những cuốn sáchda bền tốt. Tôi đứng trước một kệ sách, tìm hết ở phía dưới,mãi đến khi tìm phía trên cùng mới thấy một vài cuốn tiểu thuyết khoa họcviễn tưởng của Heinlein.
Tôi nhìn bốn phía, không thấy cái gì có thể đứng lên được. Vì thế tôi liền lôi tất cả những tác phẩm lịch sử vĩ đại kia xuống, nào là “Tư TrìThông Giám”, "Cựu Đường Thư”, “Minh Sử” đều bị tôi dẫm bẹp dưới chân giống như là “Thanh Sử Cảo”.
Cẩn thận leo lên,bám lấy mép giá đầy bụibặm, tôi tính rút ra một quyển, trong lúc vội vàng, "cầu thangsách" dưới chân cũng không chịu nổi đổ xuống. Tôi mất thăng bằng ngã về phíasau, trong lòng thầm kêu một tiếng "xúi quẩy". Dự tính lần này chắcchắn là sẽ bị ngã chỏng vó.
"Đây là báo ứng đó, Cao Lăng. Lần sau không đượcchà đạp sách của anh." Anh Mẫn Huy vừa vặn đỡ được tôi, tránh được vậnmệnh bi thảm cái ót của tôi đập xuống đất thành một người thực vật.
Tôi ngửa đầu, đúng lúc đối diện với đối mắt đầy ý cười trêuchọc của anh ấy.
---- Mở to mắt, chiếu vào đôi đồng tử là một màu xanhtươi đầu xuân ngoài cửa sổ. Kí ức phủ bụi nhiều năm bỗng nhiên tái hiện trong mộng,có ý gì đây?
Dường như trên lưng vẫn còn lưu lại lồng ngực ấm áp của anhMẫn Huy, nhưng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-duong/3243708/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.