"Tiểu Niên cô nương." Trên tay Tiêu Khoan bưng một cái hộp nhỏ đi tới.
Tiểu Niên nhìn Văn Nhân Lạc trên giường rồi mới xoay người tới gần cửa "Tiêu Khoan đại ca, có chuyện gì sao?" Nàng tò mò nhìn cái hộp nhỏ trong tay Tiêu Khoan.
Sắc mặt Tiêu Khoan lộ rõ buồn rầu, hắn thở dài một hơi, cúi xuống nhìn cái hộp nhỏ trong tay nói: "Đây là vùng biên ải bên kia... Đưa tới. Nói là Vương gia...". Không thể kìm nén mà nói, hắn nhắm mắt lại, dùng tay áo lau sạch nước mắt. "Vương gia để lại... Di vật. Tiêu Khoan... Cảm thấy vẫn nên giao lại cho Vương Phi." Tiêu Khoan nghẹn ngào nức nở nói xong liền khóc thút thít. Tiêu Khoan chưa bao giờ cảm thấy trong lòng khó chịu đến thế. Hắn và Vương gia cùng nhau lớn lên. Vương gia chưa bao giờ coi hắn là hạ nhân. Tình cảm bao nhiêu năm. Nếu như có thể, bản thân hắn thật sự nguyện ý chết thay Vương gia, chỉ cầu Vương gia trở về.
Tiểu Niên run rẩy nhận lấy cái hộp gỗ nhỏ màu đỏ. Trong lòng bộn bề, hỗn loạn, việc này xem ra cũng gần rồi... Nhưng mà công chúa không chịu được k1ch thích. Hay vẫn là không nên đưa cho công chúa, chờ công chúa ổn định rồi mới giao cho nàng. Chờ Tiêu Khoan rời đi. Nước vẫn còn đọng lại trong hốc mắt Tiểu Niên. Nàng cố nén nước mắt, xoay người định đi vào trong phòng. Thấy cảnh tượng trước mắt mà giật mình kinh sợ. Nàng thấy Văn Nhân Lạc sững sờ đứng ở cửa ra vào. Thầm nghĩ không xong "Công chúa..." Nàng nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-dien-tien/3202752/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.