Tiêu Thành Diễn nâng tay tìm được chỗ bị gập ghềnh. "Phía trên đắp một tầng hơi mỏng, nếu ta đoán không sai, thứ này gọi là - thư hoàng, là một khối đông đặc, châm hỗn hợp nước có thể chế thành cao, dùng để trị thương khi bị rắn cắn. Không ngờ còn có tác dụng che chữ nữa, hiệu quả vấn rất tốt. Bởi vì màu sắc của nó cũng trùng với giấy nên nhìn sơ qua sẽ dễ bị nhầm lẫn, nếu cẩn thận sờ kĩ một chút có thể truy ra cội nguồn."
Văn Nhân Mãn lúc này càng thêm sùng bái tỷ phu, không thể nghĩ là tỷ phu lại hiểu biết nhiều như vậy, lần sau mà nghe ai nói không đúng về tỷ phu, mình nhất định sẽ phản đối liền. Hỏi tiếp "Tỷ phu, vậy làm sao để loại bỏ thứ ấy ra?" Dù có phát hiện nhưng vẫn giữ nguyên đó cũng không có tác dụng gì.
Tiêu Thành Diễn suy tư trong chốc lát, từ trong ngăn tủ lấy một con dao găm, trang giấy rất mỏng, thư hoàng cũng kết thành bạc. Nếu không chịu nhanh lên thì không kịp.
"Tỷ phu, ngươi muốn gọt nó à?" Văn Nhân Mãn suy đoán động tác của hắn, vội vàng nói.
Tiêu Thành Diễn nhẹ gật đầu "Nhưng mà..." nhíu mày. Dứt khoát không nói nữa, cúi người, phần bụng lại hiện lên một hồi đau nhức, cắn răng, chăm chú quan sát nơi đó, dùng dao từ từ dọc theo thư hoàng gọt tới, nhẹ nhàng từng chút từng chút một.
Sau nửa canh giờ, thư hoàng bằng móng tay đã bị gọt bỏ, thì ra màu sắc chữ viết cũng đã nhạt đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-dien-tien/3202670/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.