Tới trước cửa phòng ngủ, Tiểu Niên tự động lui ra, phủ công chúa là do công chúa quyết định chuyển đến đây, trước kia hoàng thượng đã an bài hạ nhân, nhưng đều bị công chúa sa thải hết, công chúa thích yên tĩnh nên chỉ cần vài đầu bếp và hai thị vệ là được.
Tiêu Thành Diễn do dự một hồi, mở cửa, đi vào.
Trong tay Văn Nhân Lạc đang cầm thật chặt tượng đất kia, nhắm mắt lại. Ngồi ở trước bàn, trên bàn bày biện nhiều sách vậy mà một trang vẫn không lật qua lật lại. Nghe thấy có người vào, cho rằng Tiểu Niên nên cũng không để ý.
Tiêu Thành Diễn đi vào, nhìn Văn Nhân Lạc ngồi trước bàn, nhẹ nhàng kêu một tiếng "Lạc Nhi."
Văn Nhân Lạc nghe thấy thanh âm quen thuộc đột nhiên mở mắt ra, lạnh mắt nhìn Tiêu Thành Diễn.
Tiêu Thành Diễn trông thấy ánh mắt lạnh nhạt của Văn Nhân Lạc, tâm choáng một chút, dự cảm bất hảo, lại thử hô một tiếng: "Lạc Nhi."
"Đừng gọi bổn cung như vậy nữa. Không thể tin được, đường đường là công tử nhà Hầu gia, cư nhiên lại là nữ tử." Tự giễu cười cười "Vốn tưởng rốt cuộc bổn cung đã gặp được một phu quân, kết quả lại là thế này, bổn cung bị ngươi lừa dối thật khổ sở." Văn Nhân Lạc không tự chủ mà rơi nước mắt. Trong tay vẫn cầm chặt tượng đất, khiến các đốt tay trắng bạch.
Tiêu Thành Diễn nghe thanh âm Văn Nhân Lạc phát ra không mang theo chút cảm tình, tựa như người xa lạ, trong lòng một trận đau đớn, giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-dien-tien/3202664/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.