"Ồ? Ngũ hoàng muội thật sự tin tưởng vào bao cỏ này sao?" Văn Nhân Trạch cũng cảm thấy buồn cười, Tiêu Thành Diễn ngay cả thơ cũng không biết, còn không bằng cả mình, vì thế có thể sẽ đi sai cơ hội lần này, vậy mà Ngũ hoàng muội còn tốn tâm tư đi lo cho hắn? Thật là buồn cười, uổng phí cho đệ nhất tài nữ Đại Tấn a.
"Cũng chưa chắc, bùn nhão cũng có thể đắp nên tường không phải sao?" Tiêu Thành Hành khinh thường nói.
Phương Dũng thấy Tiêu Thành Hành nói Tiêu Thành Diễn như vậy, xem ra hai huynh đệ không hề hòa hợp nhau, chuyện mình ái mộ Ngũ công chúa ai cũng biết, trước khi rời kinh, cũng đã thỉnh cầu Hoàng thượng tứ hôn, Hoàng thượng lại chậm chạp chưa cho câu trả lời thuyết phục, khi trở về nàng vậy mà đã bị gả đi, mình thật sự không cam lòng.
Tiêu Thành Diễn bên này cũng học sắp xong rồi, nàng duỗi lưng một cái: "Trần huynh, khoan về đã, đi theo ta dạo phố một chút."
"Lão đại, ngươi muốn dạo phố?" Trần Khải có chút nghi hoặc. Trước kia dạo phố là tìm các cô nương trẻ tuổi, bây giờ dạo phố... Chẳng lẽ lại là?
Tiêu Thành Diễn nhìn biểu lộ của tiểu tử này liền biết rõ hắn đang suy nghĩ nhiều: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Tháng sau là sinh thần của công chúa, ta muốn mua quà tặng nàng." Nói xong gãi gãi đầu, mặt đỏ lên.
"Lão đại, ngươi không nói ta cũng quên mất, khó trách mấy ngày nay phụ thân ta lại đi sớm về trễ. Thì ra là vì sinh thần của công chúa." Trần Khải một bộ bừng tỉnh đại ngộ. Tiếp theo lôi kéo Lư Tử Huân đi tới trước mặt Tiêu Thành Diễn, vừa nhìn liền thấy: "Ơ, lão đại, ngươi thẹn thùng sao?"
"Cái này... Làm gì có?"
"Mặt ngươi đều hồng lên cả kìa. Ha ha ha."
Bốn người cùng nhau đi trên đường cái, còn có cả Lư Tư Lễ, từ khi muội muội gả cho Trần Khải, hắn cũng thường xuyên lui tới nhiều lần, quan hệ dĩ nhiên cũng tốt lên. Hơn nữa do sứt mẻ với Tiêu Thành Hành, hắn cũng cảm thấy Trần Khải không phải loại thiếu gia ăn chơi như trước kia, có thể kết giao.
"Lão đại, trân bảo gì công chúa chưa từng nhìn thấy qua? Ngươi muốn tặng nàng cái gì?" Trần Khải nhìn Tiêu Thành Diễn, hắn đã dẫn mình đi con đường này đến hai lần rồi, đi như vậy nhất định sẽ về trễ.
Đúng vậy a, cái gì mà công chúa chưa nhìn thấy chứ? Không chừng chỉ thiếu mỗi món quà của mình thôi? Nghĩ vậy nàng đi vào một tiệm bán ngọc khí.
Bà chủ nhìn thấy một vị công tử trẻ tuổi đi đến, vừa nhìn vào áo choàng của hắn liền rõ đây chính là thứ tơ lụa tốt nhất. Vội vàng nghênh đón: "Công tử, ngài cần gì vậy a?"
"Đồ trang sức, có không?"
"Có có có, công tử mời đi theo ta." Dẫn theo Tiêu Thành Diễn đến trước quầy hàng: "Công tử, trâm ngọc, vòng ngọc, nhẫn ngọc, công tử cần món gì?" Bà chủ liền vội vàng giới thiệu.
Trên cổ tay mẫu thân là chiếc vòng ngọc mà phụ thân tặng. Mẫu thân thường nhìn chằm chằm vào nó thất thần.
"Có thể cho ta xem chiếc vòng ngọc này một chút được không." Nàng chỉ chỉ một vòng tay thúy lục.
"Ôi, ánh mắt công tử quả là tốt, đây là..." Bà chủ thao thao bất tuyệt nói với Tiêu Thành Diễn.
Tiêu Thành Diễn cầm lấy vòng tay đưa cho ba người phía sau xem: "Nhìn được không?"
"Ngọc này nhất định có giá trị không nhỏ a." Lư Tư Lễ là con nhà thương nhân, đương nhiên là rõ, trong thư phòng của cha cũng có vài món bảo ngọc thế này.
Hai người kia đều gật đầu đồng ý.
Tiêu Thành Diễn nhìn chằm chằm ngọc trong tay hồi lâu mới nói: "Bà chủ, có thể giúp ta khắc một chữ được không?"
Sau khi đóng gói xong vòng ngọc, Tiêu Thành Diễn cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong ngực. Tạm biệt ba người kia rồi trở về Hầu phủ.
"Công chúa ta đã trở về." Lần này nàng cẩn thận đẩy cửa ra, từ khi Văn Nhân Lạc sinh bệnh đến nay, Tiêu Thành Diễn đã không còn như trước đạp cửa vào phòng nữa.
Văn Nhân Lạc thấy Tiêu Thành Diễn trở về cũng ngồi dậy trên giường: "Phò mã, hôm nay sao về muộn như vậy?" Đã trễ hơn một canh giờ rồi, chẳng lẽ lại đi tới những chỗ phức tạp nào sao?
Tiêu Thành Diễn ngây ngốc cười cười: "Ta đây không phải không có chuyện gì sao? Công chúa yên tâm, lần này ta không có làm gì xấu." Nội tậm vẫn là hy vọng công chúa đừng nghĩ mình quá xấu xa.
"Công chúa, tới giờ uống thuốc rồi." Tiểu Niên đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy Tiêu Thành Diễn cũng tranh thủ thời gian hành lễ.
"Được rồi, Tiểu Niên không cần đa lễ, đưa chén thuốc cho ta."
"A... Cái này." Tiểu Niên có chút do dự.
"A cái gì mà a, nhanh lên, không nguội bây giờ." Tiêu Thành Diễn tiếp nhận chén thuốc, liền đi đến bên giường.
"Công chúa đừng nhúc nhích, ta uy ngươi uống." Nói xong múc một muỗng, đưa lên khóe miệng thổi thổi.
Văn Nhân Lạc nhìn thái độ người này đối với mình đột nhiên biến hóa, khóe miệng cong lên, nếu lúc nào cũng như vậy thì tốt rồi. Vậy ta cũng nguyện ý mà sinh bệnh. Tuy rằng uống thuốc thật sự là khổ đấy, nhưng mà trong lòng như đang ăn mứt quả vậy.
Sau khi uy xong chén thuốc, Tiêu Thành Diễn ngẩng đầu lên liền thấy đôi má Văn Nhân Lạc hồng hồng, thật sự nhìn đẹp mắt vô cùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]