Văn Nhân Đồng tiến vào kho củi, tranh thủ thời gian gọi Trương Di đem nước tới, lấy quần áo sạch sẽ ra mặc cho nữ nhi. Thay nữ nhi xức thuốc vết thương tại miệng. Nước mắt to như hạt đậu rơi xuống. Chạm vào đôi má của nữ nhi, nương có lỗi với con, Diễn Nhi.
Lấy hết thảy, ngồi dậy đi ra.
Tiêu Hầu gia nghe gia đinh bẩm báo thê tử đi kho củi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chính mình không thể để xuống mặt mũi được, chỉ có thể để thê tử đi. Ngón trỏ nện lên mặt bàn, xem ra bọn nhỏ lớn lên khi thành thân sẽ hiểu chuyện.
Ngày hôm sau Tiêu Thành Diễn mở mắt ra, nhìn thấy một nơi xa lạ, miệng vết thương thấy tê tê, quần áo cũng được đổi, cảm thấy ấm áp, cũng biết người làm là mẫu thân.
"Này, ngươi, tới đây!" Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy một gia đinh, chỉ vào hắn bảo tới đây.
Gia đinh nhìn thấy nhị thiếu gia gọi mình, biết rõ lão gia vẫn là đau lòng nhị thiếu gia, cung kính đi qua "Thiếu gia, ngài tìm ta?"
"Mau cùng bổn thiếu gia nói một chút, đêm qua, xảy ra chuyện gì?"
"Trước khi thiếu gia trở về, đêm qua Lý đại nhân... Sau đó nhị thiếu gia ngài đã trở lại rồi" Gia đinh đem chuyện tối qua kể lại rõ ràng cho Tiêu Thành Diễn nghe.
Tiêu Thành Diễn nghe xong tức giận đến nghiến răng. Ngươi được lắm Lý Hách, vậy mà dám bịa đặt trước mặt bổn thiếu gia? Xem bổn thiếu gia đi ra ngoài rồi sẽ trừng trị ngươi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-dien-tien/3202566/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.