Cái gọi là cao thủ, sợ nhất, thật ra là tịch mịch, nhất là vô địch thiên hạ.
Vô địch là đại biểu, trăm trượng can đầu(*) không thể tiến thêm một bước nữa.
(*)Trăm trượng can đầu: sào tre cao trăm trượng, đỉnh của cột buồm hoặc sào tre xiếc; chỉ thành tựu đạt được cực cao, gần như là đỉnh điểm.
Trong giang hồ, cao thủ hạng nhất thực sự cực kỳ khó gặp được, mà trong một đám cái gọi là nhân sĩ võ lâm hạng hai thậm chí hạng ba đạt được hạng nhất, cũng chỉ là đứng đầu hạng hai thậm chí hạng ba mà thôi.
Không quyết đấu với cao thủ hạng nhất, nhất định không thể trở thành hạng nhất thực sự.
Đây là chân lý của mẹ Mai Sơ Cửu từ nhỏ đã phân tích cho y biết.
Nhưng Mai Sơ Cửu chưa từng gặp được cao thủ hạng nhất, hoặc là, cao thủ hạng nhất có thể tương đương với y.
Y từng muốn ước chiến Lạc Vô Thanh, bị người bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ với y từ chối.
“Tôi luyện đao, cậu dùng ám khí, vốn không phải là một đường.”Hắn nhìn y, gằn từng chữ, “Huống chi, Minh Linh của tôi ra tay, tất nhiên, cậu chết, hoặc là, tôi vong.”
Hôm nay, đúng là ngày đẹp trời, dương liễu bay phất phơ trong ngày xuân,
Đứng ở Mái Nhà Vui Vẻ viên, Mai Sơ Cửu hai tay chống nạng, một thân cảnh phục tung bay, giữa lông mày ẩn hàm vô hạn ý sầu.
Nhất là tịch mịch, vô địch thiên hạ.
Phía sau đúng lúc truyền đến tiếng phối hợp, “Con gái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-dao-mai-phong/2192532/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.