Từ hôm kết thúc cuộc trò chuyện không vui với Mạc Úy Thanh, trực giác củaTô Mạt mách bảo có chuyện xảy ra. Nhớ tới khoảng thời gian quan hệ giữahọ khá tốt đẹp,Tô Mạt lại mềm lòng. Tầm chạng vạng, cô nấu hai món ăn,mang sang nhà Tùng Dung.
Mạc Úy Thanh không nói chuyện với cô, chỉ ca cẩm canh Tùng Dung nấu có mùitanh của thịt, ngửi rất khó chịu. Tuy nhiên, cô ta kéo hai đĩa thức ăncủa Tô Mạt về phía mình, gắp mấy miếng.
Tùng Dung liếc nhìn cô ta. “Lần này cô ốm nghén hơn lần trước, xem ra là con trai. Con gái thương mẹ, con trai hành hạ mẹ”.
Sắc mặt Mạc Úy Thanh vàng vọt nhưng đôi mắt sáng rực. “Thật sao?”
Tùng Dung cười cười. “Dù không phải đi chăng nữa thì cô vẫn còn trẻ, cứ đẻ. Chỉ cần bền chí, có công mài sắt có ngày nên kim.”
Mạc Úy Thanh làm mặt lạnh, cúi đầu ăn, một lúc sau mới nói: “Chị mời tôi đến ăn cơm hay là đến xỏ xiên tôi đấy?”
Tùng Dung cười. “Xỏ xiên cô? Tôi đâu có bản lĩnh đó. Người ta mang thai thìmừng vui hớn hỏ. Cô ngược lại, vừa lo lắng vừa sốt ruột, đến cơm cũngnuốt không trôi, ngủ không yên giấc. Tôi buồn thay cô nên mới quan tâmvề cô”.
Mạc Úy Thanh phì cười, không đáp. Điện thoại di động bỗng đổ chuông, cô tabắt máy, cất giọng ngọt ngào: “ Em và mấy người bạn gái cùng ăn cơm… Anh đừng suốt ngày gọi điện cho em như thế. Em ở đây có chạy được đâu… Ngày mai cùng ăn cơm? Không được, buổi tối em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-chon-phu-hoa/3208114/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.