Sau buổi tối hôm đó, Tô Mạt thường nhớ đến câu nói của Vương Cư An.
Theo như anh nói, dường như lần này cô đã tốn công vô ích. Tô Mạt cũng biếtrõ, khi Vương Á Nam giao chức vụ trợ lý chủ tịch cho cô, bà tỏ thái độlập lờ nước đôi. Bà chỉ nói trợ lý cũ nghỉ đẻ nên để cô thay thế. Mấytháng trôi qua trong nháy mắt, cô không thể đợi người ta hết kỳ nghỉ đẻ, rồi lại nhường vị trí cho nguời ta. Kiểu gì cô cũng phải tìm đường rútcho mình. Tô Mạt không muốn quay lại Văn phòng tổng giám đốc, không muốn trở thành nhân vật nhỏ bé tương lai mờ mịt.
Vài ngày sau khi cuộc triển lãm kết thúc, Vương Á Nam quả nhiên gọi cô vào phòng làm việc nói chuyện.
Tâm trạng của Vương Á Nam xem ra không có gì bất thường. Đầu tiên, bà hỏiTô Mạt về tiến triển của dự án xe hơi. Nhắc đến dự án đó, cô không nhịnđược chau mày, ánh mắt ẩn hiện tia chán ghét. Khách hàng rõ ràng có mốiquan hệ thân thiết với Vương Cư An nên cô cũng hết cách. Nếu không phảivụ này coi như xong, Vương Á Nam sẽ áp chế bằng mọi giá. Nhưng hiện tạichẳng còn cách nào khác, hội đồng quản trị nhìn vào thành tích kinhdoanh, Vương Á Nam đành bắt Tô Mạt tiếp tục theo dõi tiến độ. Rõ ràng là một lá bài tốt, vậy mà bị người khác cướp đoạt giữa đường, bảo sao bàkhông buồn bực.
Vương Á Nam tựa vào thành ghế, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi. Thân hình bà gầy guộc,chẳng khác những người phụ nữ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-chon-phu-hoa/3208112/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.