Nhà xưởng sụp đổ, bên đống gạch ngói tạp loạn có dấu vết của máy đào và máy ủi đất. Có thể tưởng tượng máy móc hạng nặng không kiêng dè giày xéonơi này như thế nào.
Thời tiết tương đối lạnh nhưng Tô Mạt toát mồ hôi, cô ngó nghiêng tìm ngườinhà. Mấy người nông dân đứng gần đó cho biết: "Ông chủ Chung bị đè gãychân nên được đưa đi bệnh viện ở phía trước cấp cứu."
Tô Mạt vội vàng lao đi bệnh viện, quên cả cảm ơn. Vào bệnh viện, Tô Mạttìm một lúc mới thấy ba người mặt mũi tái nhợt đang ở trong phòng bệnh.
Chung Minh đờ đẫn nhìn Tô Mạt. Cô gái nóng tính nhanh mồm nhanh miệng ngàynào bây giờ không một chút tinh thần. Ông Chung nằm trên giường bệnh,một chân bó bột, sắc mặt trắng bệch. Vài ngày không gặp, Tô Mạt cảm thấy cậu già đi mấy tuổi. Bà mợ hai mắt sưng mọng, vừa nhìn thấy Tô Mạt, bàlập tức kéo tay cô, cất giọng nghẹn ngào: "Cháu mau đi cầu xin ông chủcủa cháu. Cậu mợ vẫn chưa ký hợp đồng di dời, sao bọn họ có thể dỡ nhàchứ?"
Ông Chung mở mắt, muốn nổi nóng nhưng không có sức lực: "Bà nói với con béthì có tác dụng gì? Con bé chỉ là nhân viên bình thường, lại không cùngmột công ty, tìm ông chủ cũng vô ích."
Bà mợ sụt sịt: "Không thử sao biết được. Gọi 110, cảnh sát đến rồi lại đimà không lập án. Họ nói cưỡng chế di dời không thuộc phạm vi quản lý của bọn họ. Tìm người có liên quan thì ai nấy đều đùn đẩy trách nhiệm. Minh Minh chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-chon-phu-hoa/3208109/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.