Chương trước
Chương sau
“Truyện đã mất rồi, sao cổ còn chưa được giải vậy? Bây giờ phải làm sao đây?”

“Dù sao một mình cũng chẳng xử lý mấy chuyện này được, không tìm được chúng ta nên chắc sẽ không bị gì đâu.” Sư tôn cởi hết quần áo ra, khẽ nói: “Lúc anh chịch tôi tôi sẽ gửi một chút thông tin ra, sau này chúng ta cũng chia tay thôi mà.”

Tôi ngẫm lại lời sư tôn nói, tuy hai chúng tôi không có tình cảm gì nhưng dù sao con cổ dâm dục kia vẫn đang ở bên trong cơ thể chúng tôi, đột nhiên phải chịch một cách khó hiểu rồi cậu ấy lại nói như thế nữa, “Nếu đang ở Tấn Giang thì cậu sẽ bị gọi là “cặn bã” đó! Cứ cho là chúng ta không quen biết gì nhau đi, nhưng đây cũng chẳng phải là mối quan hệ bạn giường đâu…”

“Tôi bị đuổi khỏi Hải Đường, bị gọi là “cúc không sạch”, còn phải chịu gì nữa đây chứ? Bây giờ anh có chịu chịch tôi không hả?” Sư tôn nhỏ giọng nức nở, “Một bộ truyện tốt như thế tự dưng bị sụp, để lại hậu quả cực kỳ nghiêm trọng cho tôi tôi còn chưa nói gì đâu đó!”

“Nhốn nháo gì đó? Sao lại khóc rồi?” Công tử Trường Bội ôm một con cá thu Đại Tây Dương béo ú, đưa tay chỉ về một hướng, “Đi dọc bên hồ có thể thấy được đường lớn, bây giờ các người trở về à?”

“Về chứ. Giờ anh tránh xa tôi ra chút đi, lỡ như không ở trong truyện rồi về tới Hải Đường, đột nhiên tôi động tình rồi phải chịch tùm lum nữa.” Sư tôn đẩy tôi ra, tập tễnh đứng lên.

Tôi duỗi tay ra, cuối cùng cũng buông thỏng xuống. Dù còn cổ cái trong cơ thể nhưng người ta có thèm để ý đến đâu, lòng tôi còn do dự gì nữa đây?

Haizzz.

Cảm giác 419 khó chịu thật!

“Cách xa thì cách xa thôi! Đi! Mong sao cổ này đừng bao giờ phát tác nữa để ông đây chỉ yêu đương thuần khiết thôi, đừng làm bạn giường của nhau nữa!”

Sư tôn rên một tiếng yếu ớt rồi nói: “Ừm.”

Đệt!

Tôi quay đầu sải bước.



Căn cứ vào định luật đầu tiên trong mấy bộ truyện “máu cún ngọt sủng theo đuổi vợ” ở Tấn Giang, thì khi thốt ra câu này sẽ có ngày tôi phải quay lại đây. Nhưng tôi lại không nghĩ nó đến nhanh như vậy, ngày hôm sau tôi đã đứng bên hồ rồi.

Càng không nghĩ đến sư tôn cũng đã ở đó.

Trong lòng tôi vui vui, “Cậu vẫn chờ tôi ở đây sao?”

“Không phải.” Sư tôn đáp, “Lúc tôi quay về Hải Đường thì một chiếc tường cao từ trên trời giáng xuống, tôi trở mình thì… thì về lại đây rồi.”

Nói xong thì dừng một chút, sau đó khẽ hỏi: “Vậy còn anh? Anh trở về tìm tôi ư?”

“Khụ khụ, lúc tôi trở về thì phát hiện trên người dính phải số hiệu có chứa nội dung tục tĩu sắc tình, là có người báo cáo… Sau đó tôi cũng phải rời khỏi Tấn Giang.” Tôi buông thỏng tay, huơ huơ về phía cậu ấy.

“Ừm.” Sư tôn gật đầu, ngồi lại bên hồ.

“Ừm” là ý gì chứ? Một chữ “Ừm” là xong rồi hả? Sư tôn à, nói cho cậu biết nhé. Vì trên người tôi bị tố là chứa nội dung tục tĩu sắc tình nên Tấn Giang đã hủy bỏ hợp đồng với tôi rồi. Bây giờ trên người tôi không bị censored nữa, không bị người khác xét duyệt kiểm tra nữa, cũng không bị khóa nữa đó, biết không hả? Vậy mà cậu chỉ “Ừm” thôi à?

Tôi ngồi bên cạnh sư tôn, nói bằng giọng điệu hờn tủi: “Bây giờ chúng ta có thể “giải cổ” được rồi đấy, em biết không hả?”

Thật ra nói lời này tôi cũng ngại lắm, câu này với câu “Em đồng ý lên giường với anh không?” có khác gì đâu chứ? Thật sự chẳng thuần khiết gì cả. Cơ mà tai sư tôn đỏ rồi kìa! Là một nhân vật chính đóng đam mẽo có thâm niên thì mắt nhìn của tụi tôi sáng lắm đấy. Thụ mà ngại ngùng thì sẽ có chỗ đỏ lên ngay thôi, dù là khuôn mặt, vành tai, móng tay cái, cổ, đùi hay cả ti đi chăng nữa, chỉ cần hơi đỏ lên tí thôi thì công tụi tôi sẽ phát hiện ra ngay. Đây là một trong những kỹ năng cần thiết, nếu như ngại ngùng đỏ gay thì có hy vọng rồi đấy.

“Vậy… Tìm chỗ nào đó chúng ta… “giải”, “giải” chút đi…” Sư tôn nói.

Quào, hê hê.

Trong lòng tôi hân hoan rồi đây.

Chắc em không diễn nữa rồi nhỉ? Lại còn lắp ba lắp bắp.

“Sao hôm nay hai người còn ở đây?” Bầu không khí của chúng tôi đang nồng cháy thì một giọng nói truyền đến. Là công tử Trường Bội mang cần câu đi câu cá thu Đại Tây Dương, hắn đứng ở phía xa chào hỏi chúng tôi.

“Hôm nay gặp rắc rối nữa à? Hôm qua hai người bỗng nhiên xuất hiện trong hồ nuôi cá của ta, lúc trở về cũng có hai người đột nhiên xuất hiện trong nồi của vợ ta đó!”

A!

Dù trong nồi của hắn xuất hiện hai cái đầu heo thì cũng không nên quấy rầy chúng tôi lúc này chứ!

Người anh em đến không đúng lúc rồi.

“Công tử có vợ rồi à?” Dù tôi hơi mệt nhưng vẫn giả vờ thăm hỏi động viên.

“Đúng thế, con cũng có rồi đây này!” Công tử hí hửng nói.

Đời người sung sướng quá rồi. Tôi nhìn sư tôn một chút, sau đó huých tay cậu ấy lấy lòng. Hai ta là người vô gia cư rồi, phát huy bản lĩnh chút nha?

Tôi linh động hỏi Trường Bội: “Chúng tôi có thể ở tạm chỗ của công tử được không?”

“Được chứ!” Trường Bội rất hào phóng phất tay, “Hai người xuất hiện trong nồi của vợ ta cũng được giữ lại đó. Mấy người có muốn đến xem thử không? Ở phía đối diện hồ đó, “nhà” của chúng ta đều ở bên đó.”

“Cảm ơn nhiều lắm!!!”

“Không có gì đâu, đi thôi!” Công tử Trường Bội thu cần câu lại, cầm sọt cá lên, “Đưa các ngươi đi thăm quan chút.”

Sư tôn nói tiếng “Cảm ơn”, tôi tiến đến nắm lấy tay sư tôn, bước theo nhịp điệu của công tử rồi khẽ lên tiếng: “Ở Tấn Giang nếu tùy ý ngủ với người khác sẽ bị thiên lôi đánh đấy. Anh với em “giải cổ” thì em phải phụ trách cho anh, cùng anh yêu đương được không?”

Tôi nhẹ nhàng đan mười ngón tay vào nhau.

Sư tôn nhỏ giọng cảm thán: “Yêu đương luôn.”

Đôi mắt nhỏ nhìn tôi tựa như lúc chịch khi trước.

“Tuy Hải Đường cũng có những bộ truyện có nội dung yêu đương nhưng em chưa từng…”

“Được đó.” Sư tôn cất tiếng.

“Thấy ngôi nhà có ống khói bên kia không? Có ngửi được mùi thơm không? Ha ha, vợ ta đang ở đó.” Tay áo của công tử Trường Bội vung dài ở phía trước, tôi nhìn theo hướng hắn chỉ quả nhiên thấy được một toà nhà nhỏ tinh tế trong làn khói. Trước nhà có một cậu thanh niên tuấn tú cầm xẻng nấu cơm, mùi thịt kho tàu nhàn nhạt bay lên.

“Chút nữa ta sẽ đưa cá cho em ấy, em ấy cũng có nhiều tiêu chuẩn lắm. Có lẽ hai người không vào sẽ đỡ hơn, chắc không thích hợp với hai người lắm.”

“Ừm.” Tôi gật đầu, “Có thể yêu đương, có thể thấy từ phần cổ trở lên cũng được rồi.”

Tuy tôi tò mò từ phần cổ trở xuống lắm, nhưng tôi cũng không phải là thằng đàn ông tồi chỉ biết sống bằng nửa thân dưới đâu. Gien của Tấn Giang tụi tôi là lấy tình yêu làm trọng tâm, vả lại mấy bộ truyện dài trăm vạn chữ tôi cũng đã diễn qua rồi, chỉ cần sư tôn đồng ý thì hai chúng tôi có thể đóng cảnh tình cảm đến năm mươi, sáu mươi vạn chữ cũng chả sao cả!

Chỉ cần tình cảm đến thì “giải cổ” được rồi!

Nghĩ lại còn chút kích động đây này!

Tôi nhéo nhéo lòng bàn tay của sư tôn. Ai ngờ đầu sư tôn đổ đầy mồ hôi, đột nhiên chủ động dựa nửa người vào tôi, run rẩy nói: “Anh đỡ em… Muốn… Muốn… A ừm…”

A, vì loại tiếp xúc thân mật này mà nơi không bị censored của tôi cũng run rẩy theo rồi. Cổ đực của tôi càng phóng đãng hơn, nó đang quyến rũ cổ cái!

Tôi ôm eo sư tôn, đặt một nụ hôn lên trán cậu ấy, “Ráng nhịn một chút thôi, tìm được bộ truyện tốt là ổn rồi.”

“~ A~~”

Tôi ở đây sốt ruột đến bốc lửa, sư tôn thì nóng hôi hổi. Cuối cùng công tử Trường Bội cũng dừng chân, chỉ về phía trước nói: “Muốn ngọt sủng, máu cún, ngược thân, thần quái gì thì… Cứ tự mình chọn đi.”

“Cảm ơn nhiều lắm!”

Tôi quyết định chọn đại, đưa sư tôn đến bộ truyện trông có vẻ khá được lại gần nhất, chui ngay vào chỗ viết hai chữ “máu cún”… Chốc lát sau, dường như lửa nóng cháy đến mông bốc lên!

“Gì kì vậy? Phần sau bị cắt sụp rồi à?”

Công tử Trường Bội ngẩng đầu lên, “Tác giả bộ truyện này rất được hoan nghênh, không ngờ lại bị dừng rồi.”

“Tiếp… tiếp theo đi, nhanh lên~ Ưm a…” Sư tôn khẽ thúc giục tôi, tôi cố không hỏi nhiều nữa, chui vào một bộ truyện khá gần khác.

Một lúc sau, “Sao cái này cũng sụp nữa?”

“Ngươi chọn hay thật, bộ truyện này không được ưa thích nên tác giả không định viết nữa.”

Tôi không tin việc quái lạ như vậy, lại đưa sư tôn đến bộ truyện tiếp theo.

Công tử Trường Bội hỏi: “Có sụp nữa không?”

Tôi nhìn lỗ thủng to tướng trên đầu, quả thật khóc không ra nước mắt mà…

“A, cái này… cái này có khả năng đó! Bộ truyện này bình bình thôi, tác giả ra ngoài chơi mấy hôm rồi…” Công tử cười xấu hổ, “Chúng ta có hơi tùy hứng chút, vào được bộ truyện có kết cục phải nhờ số mệnh.”

Hố của Trường Bội, xét duyệt của Tấn Giang và đạo cụ của Hải Đường đều chất như nhau! Tôi chắc luôn!

“Giống hệt như lúc tôi muốn vào những bộ truyện yêu đương của Hải Đường, đều phải chờ thời cả…”

“Cũng giống tôi ở Tấn Giang, muốn vào…”

Không đúng! Không có thật, trong Tấn Giang làm gì có truyện chịch. Kể cả cao thủ “đua xe” còn phải đi đường vòng nữa kìa!

Tôi dừng câu chuyện kịp lúc, “Hố nhiều như vậy, tụi tôi đi vào có an toàn không?”

Công tử Trường Bội trầm ngâm: “Nếu các ngươi sợ thì cứ đi vào bộ truyện của con ta, sẽ được bảo đảm hơn một chút. Thấy khu ký túc xá mới ở phía sau vợ ta không? Chỗ của nó an toàn hơn chút.”

Sư tôn kích động nắm lấy tay tôi, tôi đang muốn nói lời cảm ơn thì công tử đã chuyển đề tài rồi thốt ra một câu: “Nhưng các người không được xxoo, con ta là trẻ vị thành niên!”

“A, hu…” Nghe thấy thế, sư tôn lập tức khóc ngất.

Tôi cũng muốn khóc nữa, hic.

Đương nhiên cổ cái lại bắt đầu điên cuồng, cổ đực trong cơ thể tôi cũng xao động theo. Vẻ mặt sư tôn ửng đỏ, tuy đã cố gắng kiềm chế nhưng tôi vẫn có thể nhận ra em ấy đang run rẩy.

Công tử Trường Bội cũng thấy được chỗ khác thường: “Hai người bị gì thế?”

“Tụi tôi… Trong cơ thể tụi tôi có cổ tình của Hải Đường, nếu không giải được thì không xong rồi…”

Công tử Trường Bội quyết định nhanh chóng: “Mở bộ mới đi! Hai người tự mình xây dựng!”

Hắn đẩy tụi tôi vào một bộ truyện mới toanh, “Mạch truyện ra sao hai người tự nghĩ đi, muốn theo hướng gì cứ việc chọn. Gặp chuyện bất đắc dĩ phải lên giường thì cứ dán bùa này lên.”

Công tử đưa tay ra, trong lòng bàn tay có hai lá bùa màu vàng. Tôi nhìn kỹ một chút thì thấy một nửa viết [hide=1], nửa kia thì viết [/hide].

“Đây là bùa ẩn giấu, đến lúc đó dán mỗi bên một nửa là hai người có thể lên giường được rồi!”

“Chỗ này để lại cho hai người.” Công tử nói xong rồi bước ra bên ngoài, “Đừng quên ẩn đi đấy!”

Chân sư tôn nhũn cả rồi, nước mắt tuôn rơi ngã vào lòng tôi. Trong nhất thời, máu nóng toàn thân tôi đều đổ dồn vào chỗ bên dưới. Tôi nhanh chóng dán hai tấm bùa ở hai bên.

“Anh nhanh… Nhanh lên đi! Em sắp phát điên rồi, em vốn không chảy nước gì nhưng cổ này làm quần em ướt hết rồi… A…” Sư tôn vội vàng cởi quần tôi ra, tôi cũng mau chóng cởi quần áo đặt dưới người cậu ấy để làm đệm, khẽ cụng vào trán cậu ấy an ủi: “Ở đây hoang vu chẳng có gì cả, khiến em khổ cực lần này thôi. Sau này anh sẽ đền bù lại cho em, được không?”

Sư tôn dừng động tác lại, nước mắt trong suốt lại tuôn ra nhiều hơn, “A… Em, em không khổ gì đâu. Anh mới là người chịu cực chứ, em đã chịch với nhiều người như thế… Em không cố ý mà! Mỗi nơi mỗi khác nhau, hoàn cảnh với tư tưởng cũng không giống nhau. Em biết nhiều người không thích em lắm, anh mới khổ cực chứ… Hu hu… Ưm… Ha ưm…”

Tôi mỉm cười, thuận tiện hôn lấy sư tôn. Cậu ấy co người lại, dường như sau khi thốt ra câu nói kia thì không dám lộ dáng vẻ dâm đãng thèm khát nữa, “Vậy em đã từng yêu đương chưa?” Tôi hỏi cậu ấy.

Sư tôn lắc đầu.

“Em vẫn là người mới tập yêu, còn anh đã trải qua biết bao mối tình ở Tấn Giang rồi. Vậy em sẽ ghét anh sao?”

Sư tôn hơi ngỡ ngàng, sau đó nở một nụ cười.

Tôi khẽ che miệng cậu ấy, chòng ghẹo cậu: “Lát nữa đừng gọi bậy đó nha, khúc dạo đầu trước nhé?”

Sư tôn gật đầu một cách rụt rè.

Tôi nói tiếp: “Cũng đừng kiềm chế làm gì, anh thích em buông thả như thế.”

Sư tôn trừng mắt liếc tôi, chủ động cầm lấy chỗ đó của tôi rồi lên tiếng: “Anh biết làm à?”

“H văn” trong đam mẽo đều thống nhất một định luật, một khi công bị nghi ngờ về “chuyện giường chiếu” sẽ lập tức đè người kia ra để tự mình trải nghiệm.

Tôi ôm lấy hai chân cậu ấy, lúc sung sướng không kiềm chế được thì bắt đầu làm chậm lại rồi hỏi nhỏ: “Anh làm được không?”

Dù trước đây tôi bị censored của Tấn Giang hạn chế nhưng cái thứ đúng chuẩn 18cm cũng chả phải tự nhiên mà có đâu!



Tôi với sư tôn hăng say chiến đấu cả một ngày một đêm, lúc mỏi mệt rồi thì dần thiếp đi, sau khi tỉnh lại phát hiện ra bộ truyện biến mất tăm luôn!

“Mấy người nóng vội quá nên không chịu đọc nội quy. Nếu người mới mở H một ngày một đêm, dù đã được nhắc nhở vẫn không chịu dừng thì sẽ bị xóa truyện.” Sau đó công tử Trường Bội nói tiếp, “Các ngươi tự mở bộ khác đi.”

Tôi cạn lời rồi.

Tôi cảm thấy bát tự của mình với những chuyện sắc tình này thật sự không hợp nhau lắm.

Nhưng mà có sao đâu chứ, hề hề.~ HOÀN ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.