Tôi gọi cho anh ta không biết bao nhiêu lần, cả ngày chỉ trông ngóng một cú điện thoại. Rốt cuộc đến cuối anh ta lại tự động vác xác tới. Tôi lấy giọng, bình ổn lại tinh thần, nhấn nút nghe.
“Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Em đang chờ điện thoại của tôi?”
Tôi đứng hình mất ba giây, gần như bị nói trúng tim đen, mắt đảo liên hồi nín thin thít. Thấy tôi lặng yên không nói gì Khải Huy càng khoái chí hơn.
“Bị tôi nói trúng rồi phải không?”
Bùm…
Đầu óc tôi nổ tan tành. Anh ta nói một câu tử tế thì ảnh hưởng nền kinh tế nước nhà chắc. Sao cứ phải chọc ngoáy người khác thế. Tôi xốc lại tinh thần, hấn giọng vào điện thoại.
“Cái gì? Con mắt lồi lõm nào của anh nhìn thấy?”
“Thế sao em lại gọi cho tôi tới mười tám cuộc điện thoại?”
“À thì… Tôi chỉ muốn hỏi xem anh có đi ăn không để tôi còn biết đường đi ăn với bạn.”
“Vậy là bây giờ em đang đi ăn với bạn?”
Qua đường dây điện thoại tôi có thể cảm nhận được giọng nói mệt mỏi của Khải Huy. Có lẽ anh ta đang vướng phải chuyện khó khăn nào đó nên mồm miệng cũng không bông đùa như thường ngày.
Vốn sẽ xả cho cái người đáng ghét đó một trận nhưng thấy tinh thần như vậy đành thôi.
“Không.”
“Thế em mau ra ngoài đi, tôi đang đứng trước cửa nhà em.”
Cái gì? Anh ta đến nhà tôi? Ngay lúc này?
Tôi cúp nhanh điện thoại nhét vào túi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-buoc-giua-dong-hoa/2104847/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.