Tôi tỉnh giấc bởi tiếng gọi của người nào đó. Quay mặt sang, tôi nhìn mãi mới thấy rõ cô y tá xinh đẹp đứng bên.
“Cô ơi, bác sĩ muốn gặp người bệnh phòng này, nhưng mà anh ta đi đâu rồi?”
Tôi quệt hai hàng nước mắt đã khô trên má, đảo mắt một vòng mà không thấy người đâu. Đầu óc bắt đầu hoạt động hết công suất, sau quá trình dò xét, phân tích đưa ra kết luận:
“Vậy chắc anh ấy đi nhà vệ sinh. Cô đợi chút tôi sẽ đi tìm anh ấy về.”
Không đợi cô y tá trả lời, tôi vội ba chân bốn cẳng chạy tới toilet cuối hành lang. Có tiếng nước chảy, có tiếng người nói chuyện, không chỉ một mà là hai. Sốt ruột, tôi đành liều mình xâm phạm quyền riêng tư của người khác, đưa tai áp sát cánh cửa trắng muốt, cố gắng dùng nội lực thu thập thông tin từ bên trong theo các phân tử gỗ truyền ra ngoài.
“Cái gì? Hỏng điện thoại rồi tưởng cậu hỏng cái đó. Cô ấy tin cậu bị như vậy thật sao? Cậu cũng quá đáng lắm, người ta hiểu lầm thì phải giải thích cho người ta hiểu chứ.”
“Mình cũng không ngờ được, ai bảo cô ấy ngốc quá làm gì.”
“Biết cậu như vậy mà vẫn chịu trách nhiệm sao? Cô gái này đúng là của hiếm đấy nhé.”
Không thể tin nổi vào những gì mình nghe được. Lòng tự trọng trong tôi ngùn ngụt như khói tỏa ra mỗi khi bà ngoại nhóm lửa nấu nước. Tôi dồn hết hỏa lực cùng toàn bộ sức mạnh lên hai tay, một đòn đẩy mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-buoc-giua-dong-hoa/2104841/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.