Người đang đứng nghe thấy tiếng hắn thì bóng lưng run một cái, quay đầu lại, chưa lên tiếng đã nở nụ cười, trên khuôn mặt trắng trẻo đều là niềm vui: "Anh ba..."
Người xoay mặt lại là Trịnh Phụng Kỳ.
Chỉ trong nháy mắt mà như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, Tiêu Bắc Thần cảm thấy máu toàn thân hắn đều lạnh hẳn, tình cảm chôn giấu ở nơi sâu nhất đó cứ tràn ra như thế, không kịp kháng cự, lại thêm một nhát dao đâm vào (tim),hắn không thể nào trốn thoát.
Trịnh Phụng Kỳ nhìn Tiêu Bắc Thần đi tới thì cười nói: "Em đi loanh quanh thôi, sau đó đi vào căn phòng này, sao anh cũng tới đây vậy?" Hắn nhìn sách trên giá đều bị đụng vào bừa bãi, ánh mắt trầm xuống, nói: "Ai cho cô chạm vào mấy thứ này?"
Trịnh Phụng Kỳ nén cười, nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao em không được đụng vào?"
Hắn quay đầu lại: "Đi ra!"
Cô ngớ người, ngơ ngác nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, mặt trở nên trắng bệch, rồi lại chuyển thành xanh, giọng nói cũng bắt đầu chua ngoa: "Anh nói gì?"
Hắn quay mạnh người nhìn cô, chiếc đèn trên đỉnh đầu chiếu vào đôi mắt hắn, tỏa ra sự lạnh lẽo như đao cắt, hắn giận dữ quát: "Ra ngoài cho tôi! Ngay lập tức! Chỗ này cô không xứng mà đứng! Cút! Nghe rõ chưa!"
Cô nghiến răng tức giận: "Tiêu Bắc Thần, anh được lắm!" Quay phắt người đẩy cửa đi, ra ngoài làm ầm ĩ một hồi khiến mấy người lính cũng kéo tới. Quách Thiệu Luân phải khuyên can hết lời rồi điều xe đưa cô ta về. Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-yeu-hay-han/31842/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.