Lễ tang ở Tiêu phủ rất lớn, tiếng nhạc buồn bã vang xa, hàng chục chiếc lều được dựng lên, các tướng lĩnh Dĩnh quân cùng đại biểu của chính phủ trung ương miền nam, rồi các đại biểu lãnh sự các nước đều đến viếng. Dì bảy chịu tang luôn cả hai đứa con, nỗi đau như thấm vào tận tim gan, nhưng bà luôn nén khóc, cố gắng giúp đỡ Tiêu Bắc Thần để xử lý hết tất cả mọi việc. Đến tối, bà được Tiêu Bắc Thần dìu vào đại sảnh nghỉ ngơi, bên ngoài đã được giao cho quản gia Tiêu phủ là Tiêu An cùng mấy người chuyên tổ chức tang lễ.
Trên chiếc bàn tròn nhỏ của phòng khách có mấy món ăn và cả cháo, ngoài ra còn có một đĩa để mấy món mà dì bảy thích ăn như bánh bao nhỏ... Đây đều do cô cả cô hai cố tình dặn đầu bếp làm. Chính giữa bàn là bát cháo thịt ngỗng cùng nhân sâm, bạch thược (tên một loại thuốc). Bà vừa ngồi xuống trước bàn thì cô tư Tiêu Thư Nghi đã nhanh nhẹn bưng bát cháo lên: "Dì bảy, ăn chút đi." Bà chỉ gật đầu, mặt mày nhợt nhạt. Bà cầm chiếc thìa lên xúc cháo ăn. Chỉ mới đút một thìa vào miệng mà cổ họng đã ọc ọc như muốn nôn ra, trông thấy hình ảnh như vậy ai ai cũng cảm thấy cay cay sống mũi.
Tiêu Bắc Thần cúi đầu xuống, hắn đi lên một bước rồi quỳ xuống đất, gọi một tiếng: "Mẹ."
Hắn vừa nói xong tiếng này thì cô cả cô hai và cô tư đều tự hiểu và tới quỳ phía sau Tiêu Bắc Thần, cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-yeu-hay-han/2184401/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.