Mặc dù Dương Thanh đã dùng sức thề sống chết không đi theo nhưng vẫn bị Lâm Tiểu Hà kéo lấy rồi túm tới phòng ngủ của nữ lớp 77.
Trong phòng ngủ tối đen như mực, cô vừa không nhìn rõ gương mặt của Lâm Tiểu Hà, vừa không thấy rõ điều kiện phòng ngủ. Cô cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể nằm ở mép giường trong dưới sự sắp xếp của Lâm Tiểu Hà.
Trời nóng nực, hai người đều không đắp chăn, rất tự nhiên mà chừa lại một khoảng trống ở giữa giường.
“Này, cậu tên là gì thế?” Lâm Tiểu Hà gần như dùng âm gió hỏi.
“Dương Nguyệt Thấm.” Giọng Dương Thanh nhỏ đến mức suýt nữa không nghe được.
Lâm Tiểu Hà vẫn nằm ngang như cũ, cô ấy yên lặng trong chốc lát rồi hỏi: “Nguyệt trong mặt trăng, Cầm trong cầm sắt [*] à?”
[*] Ở đây do Dương Thanh nói bé quá nên Lâm Tiểu Hà nghe nhầm Thấm (phiên âm: qìn) thành Cầm (phiên âm: qín)
“Nguyệt trong mặt trăng, Thấm trong thấm vào lòng người.”
Một tiếng “ồ“ kéo dài, sau đó Lâm Tiểu Hà không nói nữa. Dương Thanh còn đang nghi ngờ là có chuyện gì thì nghe được bên cạnh mình truyền tới tiếng ngáy rất nhỏ.
… Là do cô ấy đọc sách mệt quá rồi ư? Dương Thanh nghĩ trong lòng, cô còn chưa từng thấy người khác bật đèn pin đi ra ngoài đọc sách, chắc là cô ấy… là bạn học có tinh thần học tập rất nhiệt huyết.
Dương Thanh nằm trên giường nghĩ ngợi linh tinh qua lại, so với ngủ cùng chung một trên giường với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-da-giet-co-ay/2587963/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.