Khế Phương nằm lặng im trong vòng tay của Dư Vu Quân. Hôm nay cô cảm thấy thật sự rất là mệt mỏi cần một người đến nương tựa vào thật may quá có Dư Vu Quân ở đây. Khế Phương thì thầm:
"Tại sao cục bông nhỏ của em lại bị cạo hết lông?"
Dư Vu Quân cười tươi ôm chặt khế Phương vào lòng hai tay vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh màu nâu sẫm:
"Anh bị dị ứng với lông mèo. Từ trước đến bây giờ chưa hề nuôi thú cưng trong nhà nhưng em thích thì anh để lại."
Khế Phương trong lòng tràn đầy nghi hoặc hỏi lại:
"Anh không nói dối em chứ?"
"Trông anh giống có khả năng nói dối lắm hay sao? Anh thực sự bị dị ứng."
Dừng lại một lát, Dư Vu Quân lại tiếp tục lên tiếng:
"Lúc trước khi em rời đi anh từng bị lên cơn hen một lần. Sương Phong đã cạo hết lông mèo và từ đó trở đi nó không hề còn lại một cọng lông nào nữa luôn."
Khế Phương vòng tay trong lòng ngực Dư Vu Quân áp sát khuôn mặt bé nhỏ nũng nịu:
"Vậy Anh có muốn em đem cục bông nhỏ đi hay không? Em thực sự muốn nuôi nó mỗi khi anh đi làm không có ai ở nhà nói chuyện thì em có thể ôm cục bông nhỏ vào trong lòng như thế sẽ cảm thấy ấm áp hơn."
Dư Vu Quân xoa đầu cô gái bé nhỏ trong lòng tươi cười trả lời:
"Em nói như vậy là muốn mang nó đi hay là không muốn?"
Khế Phương lại tủm tỉm cười trong hả dạ. Hai người lâu lắm rồi mới có thể nói chuyện thỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917915/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.