Dư Vu Quân chết lặng trước mặt một lát thật lâu. Không gian xung quanh mòng mòng quay ngang không thể nào cứu vãn. Đường dây cáp xoay ngang, Khế Phương đứng trên đó rơi xuống trong ánh mắt vô vọng của đám người bên dưới.
Hắn chạy lại, toàn thân vô lực chỉ có thể nhìn Khế Phương chính là niềm sống duy nhất.
“Đỡ lấy cô ấy! Tránh ra! Xin tất cả hãy đừng làm cô ấy đau đớn.”
Tiếng hét vang lên trong cổ họng bịt chặt không thể nói thành lời. Cánh tay vươn ra trong ánh mắt bất lực. Hắn có thể tiến tới đó được không? Hắn có thể đỡ được không? Cho dù có bất cứ chuyện gì, xin hãy để Khế Phương bình an.
Một tấc, một đoạn đường thẳng tắp, một ánh mắt sợ hãi rơi tới tột độ. Bóng mắt lấp lánh pha chút hoen lệ. Khế Phương nhìn về phía hắn bằng chính ánh đó, một thân bất lực lao đến biết trước kết quả tuyệt vọng nhưng không ngăn được bước chân.
Đoạn đường ngắt quãng. Ánh mắt dừng lại. Hắn không thể nào tiếp tục bước tiếp. Ánh mi khép chặt không dám tưởng tượng khung cảnh tiếp theo.
Nhưng qua một thời gian, một tích tắc, hai tích tắc… một khoảng thời gian trôi qua trong yên tĩnh. Không có chuyện gì xảy ra sao? Không có tiếng động hốt hoảng, không có tiếng thét thất thanh.
Nhưng âm thanh xa lạ xuất hiện. Là gì thế này? Âm thanh này là gì? Tiếng vỗ tay sao? Tiếng vỗ tay? Chuyện như này có thể vỗ tay sao?
Ánh mắt mơ màng, Dư Vu Quân hé mở. Tiếng vỗ tay vẫn tiếp tục vang đều.
Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917905/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.