Trên bàn trà nóng hổi, không gian xung quanh rơi vào vòng im lặng giữa hai người vẫn đang điềm nhiên thưởng thức ly trà nóng. Dòng xe cộ ngoài kia dù inh ỏi cỡ nào cũng không thể chạm tới một âm thanh thoang thoảng phá vỡ không gian yên tĩnh dùng trà. Người đàn bà khoảng tầm ngoài 50 tuổi nhưng làn da vẫn chẳng khác mấy so với thiếu nữ đôi mươi, dáng người nhàn hạ thanh lịch xếp gối trên chiếc đệm ngồi nhìn theo từng cử chỉ của nhân viên phục vụ. Khuôn miệng khẽ đọng lại vài nét cười, cất tiếng:
“Cô Nhung đúng là nghệ nhân pha trà nơi đây. Dáng vẻ đó của cô thực sự làm tôi rất hài lòng. Chẳng trách mỗi lần qua đây thưởng thức trà đều phải lên lịch trước cả tuần!”
Nhân viên phục vụ trong bộ kimono hồng phấn trang điểm nhẹ nhàng cúi đầu:
“Bà Thanh khách sáo quá! Tôi nào dám để bà phải chờ lâu như vậy? Bà là khách quý, cửa hàng nhỏ như này có bà vào là vinh hạnh mấy đời!”
“Nói chuyện với cô thật là dễ chịu, khác biệt hoàn toàn với cô con dâu chẳng biết phải trái trước đó. Nhưng cũng may, chúng sắp ly hôn rồi!”
Bấy giờ người đàn ông bên cạnh mới lên tiếng:
“Không phải bà nói cậu Chính không chịu ly hôn sao? Sao bây giờ lại dễ dàng thế?”
Bà Thanh phẩy tay vài cái ra hiệu cho nhân viên lùi ra. Ánh mắt nhàn nhã chờ đợi người khuất bóng từ từ ngắm nhìn lại toàn bộ trang trí gian phòng. Vẫn là mùi trà xanh dịu dàng, kiểu kiến trúc bằng gỗ tươi ấm, đến cả ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917903/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.