Trịnh Đăng Bảo dừng xe trước cửa bệnh viện lớn. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn sang Khế Phương lớn tiếng:
“Nếu ba Trịnh có chuyện gì xảy ra, nhất định tôi sẽ không tha cho cô!”
“Ba Trịnh? Không tha cho tôi? Anh nghĩ mình đang nói gì vậy? Là ai làm mọi chuyện thành như vậy mà đòi không tha cho tôi?”
Khế Phương với tay lấy túi xách, nhanh chóng bước vào để mặc lại Trịnh Đăng Bảo.
Nhưng mới bước được vài bước đã cảm thấy thật sự toàn thân là không ổn chút nào:
“Đêm qua, mọi chuyện diễn ra nhanh quá, chưa kịp định thần. Nhưng công nhận anh Quân…”
Khế Phương dừng lại rồi khẽ cười, trong đầu có chút mơ màng nhớ lại đêm nồng cháy hôm qua. Mặc dù bản thân mang nặng cảm giác tội lỗi nhưng cô không hối hận. Ít nhất Khế Phương đã thành thực với từng suy nghĩ của bản thân lúc bấy giờ.
Cô xoa xoa lại phần chân rồi hít một hơi dài tiếp tục sải bước. Đến khi dừng lại trên tầng 3 mới thấy bóng dáng quen thuộc. Khế Phương vội vã chạy lại:
“Ba! Sao ba không ngồi bên trong chờ? Ra ngoài như thế này lạnh lắm!”
Vừa nói Khế Phương vừa dìu ông Khế Phan quay lại bên phòng chờ ấm áp sáng rực ánh đèn. Vừa đi ông Phan vừa ngoái đầu bên phòng cấp cứu vẫn đóng im cánh cửa. Sức khoẻ ba Trịnh trước nay đều khá yếu do bệnh tim thường xuyên tái diễn. Nếu không phải lúc trước từng một lần sốc tim vì Trịnh Đăng Bảo thì bây giờ cũng không cần phải quá lo lắng như thế.
Ông Phan bước từng bước chậm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917901/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.