Khế Phương lắc đầu rùng mình, toàn thân nổi hết da gà. Cô đang cố xua đi những hình ảnh ghê tởm bày đặt thâm tình của Trịnh Đăng Bảo. Nhưng cho dù cố gắng thế nào, hình ảnh ấy có biến mất cỡ nào thì con người thật vẫn đang lù lù xuất hiện như một bằng chứng đanh thép cho câu nói: cả đời sau cả cô không thể nào thoát khỏi Trịnh Đăng bảo này!
"Khế Phương! Nói chuyện một chút được không?"
Bạch Đăng Kỳ chạy lại theo Khế Phương. Không biết hắn đã giả bộ đứng ở cánh cửa phòng thay đồ nữ được bao nhiêu lâu để rình mò cơ hội này?
Khế Phương thở dài một hơi, quay người lại:
"Sếp! Anh đừng tìm tôi nữa được không? Anh quyết định như nào tôi đều đồng ý cả!"
"Thật không vậy? Tôi thấy dáng vẻ đi làm của cô không thoải mái như mọi hôm, tôi sợ cậu ta làm ảnh hưởng tới cô. Dù sao cũng là chồng cũ mà!"
"Vậy anh có đuổi anh ta không?"
Khế Phương bắt bẻ lại.
Bạch Đăng Kỳ do dự một lát rồi cười trừ:
"Chuyện này tôi sẽ xem xét! Dù sao cô cũng là nhân vật rơi vào tầm mắt nâng đỡ của anh Cả mà! Nếu tinh thần làm việc của cô không thoải mái cứ trực tiếp đến tìm tôi!"
Khế Phương lại gật đầu thở dài bỏ đi. Chuyện cô có thoải mái hay không hoàn toàn không liên quan tới Trịnh Đăng Bảo. Hắn ta có ở đây hay biến mất khỏi tầm mắt Khế Phương thì cô cũng chẳng còn quan tâm tới hắn nữa, cũng chẳng còn lại chút mảy may xuất hiện mỗi khi nhìn thấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917897/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.